Title: Mùa mưa khô
Author: Chika_Clover
Repost-er: Yuki Jung
Disclaimer: DBSK thuộc về nhau.
Rating: K+
Pairing: YunJae, YooSu.
Category/Genre: Sad, romance.
Status: Completed
Summary:
Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
“Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng”
_Olga Bergoltz_
A/N:
Đoạn thơ trên Sum là bản dịch tiếng Việt của Bằng Việt, thực ra không truyền tải được hết ý nghĩa của bản gốc nhưng Chika lại thích bản này nhất.
Fic có sử dụng một câu của “W” (cười).
Sản phẩm ăn theo “Phố thiên đường” của chị Linh già (linh2304089).
Gói giấy vuông văn, buộc nơ tim hồng rơi tung tóe tặng bạn Máp tong tắng (cho bạn Chika xem ké cái The Beginning gốc nó ra răng với ), chị Linh già tốt bụng đột xuất và tình iêu một chấm.
*Permission asked by Yuki Jung@Icharm*
Per: http://d.f10.photo.zdn.vn/upload/original/2012/08/14/12/34/1344922441258552643_574_574.jpg
Link gốc dẫn đến fic: http://kst.vn/community/forum.php?mod=viewthread&tid=123040&highlight=chika
Mùa mưa khô
Click để nghe nhạc
First leaf: Ghế Đợi chờ
Sáu trăm lẻ sáu.
Sáu trăm lẻ bảy.
Sáu trăm lẻ tám.
Sáu trăm lẻ chín.
Sáu trăm mười.
Đúng sáu trăm mười bước, đúng năm giờ ba mươi chiều một ngày như bao ngày mùa thu Seoul.
Từ cổng công viên Mùa mưa khô, rẽ hai lần trái, quẹo phải, đi hết con đường dài hai trăm bốn mươi mét, dưới gốc phong già đã một trăm tuổi cuối cùng.
Ghế Đợi chờ.
Người ta kể rằng ở đây, bảy mươi năm về trước có một truyền thuyết tình yêu bi lụy. Hai người, một chàng trai và một cô gái lần đầu tiên gặp nhau ở đây rồi dần dần quen nhau, chàng trai trong lòng rất yêu cô gái nhưng lại không dám bày tỏ vì bản tính nhút nhát của mình, cô gái thì lại càng không dám chủ động. Vào một ngày mùa thu, chàng nhận được giấy gọi ra trận và điều gì đến phải đến, họ hẹn gặp nhau dưới gốc phong già này để chia tay. Tuy nhiên, vì quá yêu cô, không muốn cô phải chờ đợi trong vô vọng nên chàng đã chẳng nói gì cả, chỉ dặn cô hãy buộc khăn đỏ lên cành phong, khi nào khăn rơi cùng với lá phong thì khi đó, chàng sẽ trở về. Cô gái tin tưởng vào lời chàng trai, ngày nào cũng ngồi ở đây, trên chiếc ghế ấy, dưới gốc phong già và đợi chờ. Đợi chờ trong tiếc nuối đến mòn mỏi vì một lời chưa bao giờ dám nói.
Chàng trai mãi mãi không trở về, cô gái mãi mãi không quay lại ngày chiếc khăn thứ hai mươi rơi, ngày của mùa thu năm mươi năm về trước.
Từ ấy, chiếc ghế nâu bóng sờn cũ theo thời gian và gốc phong già không đôi tình nhân nào dám tới cứ cô đơn đứng đó, thách thức với bảy mươi năm mùa thu và bảy mươi năm truyền thuyết vô tình.
Chiếc ghế ấy người ta gọi là ghế Đợi chờ.
Cây phong ấy người ta gọi là cây phong trùm khăn đỏ.
Công viên ấy, vào mùa thu lá rụng vàng ươm chất dày lối đi, người ta gọi là Mùa mưa khô.
***
Yunho đếm đủ sáu trăm mười bước, xoay người sang phải và chờ đợi một cơn gió nhẹ thoảng qua như mọi lần. Bụi nhỏ xao xác, lớp lá trên cùng bị cuộn tung rồi lại dịu dàng nằm xuống như chưa hề thức giấc, tiếng rào rạo tựa đang vắt lấy màu vàng đỏ để hòa tan vào không gian xung quanh.
Anh bắt đầu ngẩng mặt lên, nhìn vào chỗ trống thênh thang muôn đời của ghế Đợi chờ và liếc sang bên gốc phong trùm khăn đỏ, khẽ khàng nói như reo:
-Jaejoong!
Ngước đôi mắt tròn bàng bạc của mình lên khỏi giá vẽ, chàng thanh niên ngồi dưới thảm lá vàng kia nở nụ cười quen thuộc, đôi môi hồng hơi cong lên đáng yêu:
-Chào anh, Yunho!
Anh từ từ bước về hướng cậu, cúi mình phủi đám lá khô rụng đầy dưới ghế và ngồi lên đó, bắt đầu lắng nghe những câu chuyện vụn vặt của cậu và chia sẻ một vài điều trong cuộc sống của anh.
Vẫn thế, như hai tháng mười tám ngày về trước.
***
-Không nên ngồi vào ghế đó đâu!
Yunho giật mình khi cậu thanh niên ngồi khuất sau gốc phong già đột ngột lên tiếng, đầu vẫn cúi xuống giá vẽ trước mặt. Giọng nói ấm áp trong vắt như thủy tinh của cậu làm anh hơi sững lại và rồi quay nhìn chiếc ghế cũ sờn bóng, anh ngạc nhiên hỏi:
-Sao vậy?
Chàng trai đặt màu và cọ xuống, quay đầu ra nhìn anh mỉm cười. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng để hở hai nút cổ, áo khoác đỏ buộc quanh bụng và chân thì xếp bằng trên thảm lá khô. Xương quai xanh mảnh dẻ lấp ló đằng sau cổ áo, mái tóc rối bù lơ đãng, gương mặt trắng hồng lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ xíu lấp lánh, cậu khiến anh đột nhiên nhớ tới “cây phong non trùm khăn đỏ” trong buổi sớm ướt sương. Một cơn gió đâu đó vô tình thổi tới, xô nhẹ lên vòm cây để lá rơi lả tả xuống phía dưới theo nhịp mơ hồ, lửng lơ như ánh mắt cậu đang xoáy vào anh. Không chắc chắn nhưng cũng không phủ định, không mãnh liệt nhưng lại chẳng bao giờ hết ám ảnh.
-Đó là ghế Đợi chờ. Anh chưa nghe truyền thuyết sao?
Cậu hơi lắc đầu để cánh lá đỏ buông khỏi mình, dịu dàng sợ nó đau. Yunho thở ra, tưởng gì, anh chẳng bao giờ tin vào những điều không có thật. Là mẫu người của lý trí, anh nhìn tất cả sự vật theo nguyên tắc của mình, logic và đơn giản. Chỉ là một chiếc ghế, một gốc phong, một góc đường vắng yên tĩnh, một công viên đẹp đến mê hồn vào mỗi độ thu sang. Chỉ là một Yunho, một con người bình thường, một dòng thời gian của hiện tại và một suy nghĩ khô cứng đóng khung. Không truyền thuyết, không sợ hãi vu vơ, cũng chẳng có chiếc khăn đỏ nào được quàng trên cành cây. Cúi mình phủi hết những chiếc lá vừa rụng trên thành ghế rồi ngồi xuống tự nhiên, anh khẽ nói vừa đủ để cậu nghe:
-Tôi chỉ tin vào những gì mình thấy.
Cậu bật cười, đôi môi anh đào vẽ lên một đường dịu nhẹ ấm áp tựa nắng chiều, ấm đến tan chảy. Từng hạt sáng cuối ngày rực rỡ lọt qua kẽ lá, rơi lên đầu cả hai lấp lánh thở, hệt như cánh bướm đang quạt khẽ khàng khi đậu xuống hoa. Giọng cậu nhẹ bẫng:
-Tôi thì tin vào mọi thứ, trừ bản thân.
Một giây thôi, anh đột ngột thấy tim mình vừa đập sai nhịp rất nhỏ, trong phút lơ là đến ngẩn ngơ. Khung cảnh này khiến Yunho sợ hãi, nó khiến anh có cảm giác không thật, không một chút nào. Lần đầu tiên, anh bắt đầu băn khoăn về niềm tin với những gì mình thấy.
Và cậu khi ấy, là vật thể không thật nhất.
-Anh có người yêu chưa?
Cậu ngước lên nhìn anh hỏi, gương mặt vẫn dịu dàng và tươi tắn. Một chiếc lá đỏ sẫm không chịu rơi, vương trên lọn tóc đen huyền buông thẳng ôm lấy khuôn mặt hoàn hảo của cậu, bình yên ngủ. Anh khẽ giật mình trước câu hỏi ấy, mắt rời khỏi màu đỏ kia để trạng thái trôi theo cảm xúc quen thuộc, lòng trào lên niềm hưng phấn lạ lẫm. Một cặp mắt to tròn đen láy, bờ môi thắm hồng hấp dẫn, suối tóc đen dài mướt mê hồn, nụ cười vừa mặn mà vừa khó hiểu. Tất cả ùa về trong suy nghĩ của anh, ghép với nhau thành dáng hình rõ ràng có thật nhưng lại có nét gì đó rất giống người đang ở trước mặt anh, người không thật.
-Chắc là rồi đúng không? – Không kịp để anh trả lời, cậu đã lên tiếng trước.
-Sao lại nói thế? – Anh nghi hoặc nhìn cậu.
Đưa một tay lên che miệng, cậu khúc khích cười:
-Gương mặt anh ghi rõ kìa!
Âm thanh trong trẻo trong tiếng cười của cậu vỡ ra thành hàng ngàn hạt tinh thể nhỏ, va vào nhau và lăn dài trên con đường của những tia sáng đặc cuối cùng. Anh ngơ ngẩn không hiểu mình đã để lộ biểu cảm gì, chỉ biết rằng nắng đang chiếu thẳng vào mặt mình nóng rực. Cậu càng cười nhiều hơn, ngặt nghẽo như đang xem một bộ phim hài. Khó chịu với thái độ đó, anh nói hơi gắt:
-Bộ vui lắm sao?
Cậu ôm bụng dừng lại xua xua tay, thôi cười nhưng cũng có lẽ là cố nín:
-A, không. Đừng hiểu lầm tôi mà. Chỉ là tôi rất hứng thú với chuyện tình yêu thôi.
Chẳng thể giận được, chân mày anh giãn ra còn cậu ngại ngùng lại đưa tay che miệng. Một chàng trai thú vị - anh thầm nghĩ rồi nhìn chăm chăm vào người trước mặt:
-Vậy còn cậu?
-Tôi hả? – Giả vờ như không nghe thấy, cậu hỏi lại, đuôi mắt nheo nheo – Chưa.
Anh thoáng ngạc nhiên rồi đùa:
-Vậy sao không ngồi lên đây? Chẳng phải nó là ghế Đợi chờ còn gì?
-Tôi đã nói không tin vào bản thân mà! Có chắc là đang đợi chờ không, chính tôi cũng không rõ…
Đôi môi cong lên vẻ hờn dỗi trẻ con, cậu có thật nhiều biểu hiện đáng yêu khác nhau trên gương mặt đẹp đến kì lạ. Anh bây giờ cũng thế, nửa khó chịu nửa thích thú chẳng thể nào định rõ. Cảm thấy nếu cứ để khung cảnh và tâm trạng bị hút vào cậu như vậy thì sẽ không thể nào dứt ra được, Yunho khẽ hắng giọng và cố gắng xoay mặt nhìn thẳng:
-Cậu là họa sĩ à?
Nhìn về phía giá vẽ và khay màu của mình, cậu nhún vai:
-Chắc thế.
-Lại không tin vào bản thân sao?
-Tôi có nên tin vào câu trả lời của mình không nhỉ?
Anh bật cười, không nhịn nổi định bụng chỉ đưa mắt liếc qua cậu thôi nhưng lại một lần nữa cảm giác lâng lâng dâng lên khi thấy cậu bặm môi, thần người ra vẻ đang suy nghĩ. Có quá nhiều điều không thật lúc này thì phải, vô định đến nỗi anh bất chợt muốn nói rằng: không, chính tôi còn chẳng tin nữa là. Con đường ngập lá vàng trải dài xa tít tắp, bóng người thấp thoáng cười nói mơ hồ, vòm lá phong già cỗi xào xạc những âm thanh than thở về mối tình lâm li sướt mướt. Thu đỏ lắng lại đặc quánh, vụn vỡ rơi trên ghế Đợi chờ.
Chờ một điều không thật.
-Tôi là Jaejoong. Còn anh?
Cậu đột nhiên lên tiếng chuyển chủ đề, người hơi cúi để chỉnh lại khung tranh. Đan hai tay vào nhau vô thức, anh vui vẻ trả lời:
-Tôi là Yunho.
-Sao anh không tới đây với người yêu mà lại đi một mình?
-Là tôi đơn phương. – Yunho ngượng ngùng
-Nếu cô ấy chấp nhận tình yêu của anh, anh sẽ không tới chỗ này nữa sao?
-Tôi sẽ giới thiệu cậu với cô ấy. Cậu rồi cũng sẽ tìm cho mình được một ai đó thôi. – anh vờ nói giọng hờn dỗi – Mà cậu luôn ngồi ở đây vẽ sao?
-Ừ. Luôn luôn. – Jaejoong mím môi gật đầu, mắt chăm chú vào bảng màu đang pha. Di di chân xuống những chiếc lá khô lạo xạo, Yunho ngả người ra tựa vào ghế gỗ:
-Không sợ truyền thuyết à?
Ngẩng lên cùng cái cau mày phản đối, cậu giam nụ cười lóng lánh trong ánh mắt xám bạc:
-Tôi chưa yêu mà.
-Vậy khi yêu thì cậu sẽ không ở đây nữa? – thói quen ưa suy luận logic khiến anh không thể ngừng hỏi.
Giống như bánh xe thời gian đang dừng lại kẹt cứng trong nỗ lực phi thường của một người nào đó, mùa thu im lặng không xoay theo những chiếc lá vàng. Cho đến tận sau này, Yunho vẫn quả quyết rằng đó là lần đầu tiên anh đã thấy được một Jaejoong rất thực, gốc phong già rất đỏ và một Mùa mưa khô chỉ có hai người. Đó cũng là lần đầu tiên ánh mắt cậu nhìn thẳng vào anh và tạo thành một đường nhất định, không hề mơ hồ.
Jaejoong, rõ ràng là có tồn tại.
Và rồi cậu lặng lẽ thì thầm như sợ cây phong già nghe thấy, bàn tay nhặt một chiếc lá vừa bất chấp thời gian đang dừng vẫn lặng lẽ rơi nghiêng đặt vào giữa tập tranh vẽ dở:
-Tôi sẽ luôn ở đây, cho đến khi chiếc lá cuối cùng của mùa thu rơi xuống.
Em chẳng bao giờ đợi chờ điều không thật
Dẫu lý trí bảo rằng, chúng cũng khát khao
Dẫu lá vàng chao rách tan màu nắng
Dẫu mỗi mùa thu là một mùa đau.
_end first leaf_
Được sửa bởi Yuki Jung ngày Sun Sep 02, 2012 10:54 am; sửa lần 5.