Charming-TVXQ



Join the forum, it's quick and easy

Charming-TVXQ

Charming-TVXQ

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Charming-TVXQ

Latest topics

» [OneShot - NC17] My Lover (YunJae)
by Kissthebabysky Mon May 25, 2015 12:19 pm

» ♥ Tổng hợp bằng chứng YunJae is real ♥
by thaopham Wed Apr 22, 2015 9:53 am

» [Disc] Giọng hát của thành viên nào trong DBSK thật sự chạm đến trái tim bạn?
by phuongg_vuu Sat Mar 07, 2015 2:10 pm

» [Tổng hợp][Trans] Changmin UFO Replies
by Ngoclinh Mon Aug 05, 2013 12:52 pm

» [FAM] Nhà bếp ICharm
by red_eyes_05 Sun Feb 17, 2013 2:46 pm

» [11.02.13] [News] Jaejoong tiết lộ ảnh của bố trên Twitter
by yuukiYJ Mon Feb 11, 2013 5:00 pm

» [08.02.13] [News] Điều gì mang Kim Jaejoong đến với Busan? 'Bằng chứng' tại một nhà hàng kalguksu
by yuukiYJ Sat Feb 09, 2013 11:36 am

» [09.02.13] [News] Yunho nhận được nhiều phản ứng tích cực cho diễn xuất của anh
by yuukiYJ Sat Feb 09, 2013 11:24 am

» [05.02.2013][S.R][Sữa Lắc Đắng Ngắt] Uncompleted Dream.
by Sữa Lắc Đắng Ngắt Tue Feb 05, 2013 1:39 pm

» [Happy Birthday - Jaejoong][Fanmade] 26.01.1986 - 26.01.2013 Re:Write (Toon Factory)
by Batley Sun Feb 03, 2013 6:27 am

» [Special Project] Kim Jaejoong - 1st Solo Mini-Album "I/MINE"
by Batley Sun Feb 03, 2013 6:16 am

» [Online][VID][01.02.13] In Our Time PV (Short Version)
by Bon Sat Feb 02, 2013 7:51 pm

» Tuyển nhân sự cho ICharm Subbing Team
by Bon Sat Feb 02, 2013 11:15 am

» [23.01.13] [News] Changmin tiết lộ về first kiss
by yuukiYJ Wed Jan 23, 2013 6:32 pm

» Đóng góp ý kiến cho ICharm
by JaeHo_inmylife Mon Jan 21, 2013 1:18 pm

» [19.01.13][NEWS] Yoochun khẳng định với fan mình không cắt tóc để đi nghĩa vụ quân sự
by Zenny_05 Sun Jan 20, 2013 11:32 am

» [18.01.13] [News] Changmin thú nhận việc lén lút xem phim cấp ba khi còn là học sinh sơ trung
by yuukiYJ Fri Jan 18, 2013 6:46 pm

» [18.01.13] [News] C-JeS tiết lộ về vụ thắng kiện với Avex của JaeChunSu + Sự chuẩn bị cho lần kháng cáo của Avex
by yuukiYJ Fri Jan 18, 2013 6:34 pm

» [17.01.13] [Trans] Album solo của Kim Jaejoong thắng lớn và all-kill trên các bảng xếp hạng...cột mốc quan trọng trên con đường trở thành một nghệ sĩ thực thụ của anh ấy
by yuukiYJ Fri Jan 18, 2013 6:18 pm

» [16.01.13] [News] HoMin sẽ phát thành album tiếng Nhật "Time" vào tháng 3
by yuukiYJ Wed Jan 16, 2013 5:59 pm


    [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Fri Aug 24, 2012 6:56 pm

    Anyeonghaseyo
     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Tvxqfc.com%20%284%29 [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Tvxqfc.com%20%284%29 [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Tvxqfc.com%20%284%29 [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Tvxqfc.com%20%284%29

    Shini đây \m/\m/

    Đây là fic con viết tặng umma thân yêu :x... Umma luôn là umma tuyệt vời của đời con ah~~~*Ôm ôm*

    Author: Shini, Shi, Shin (Đều là bé cả =)))
    Repost-er: Yuki Jung
    Rating: Nc-17
    Disclaimer: 5 anh nô nà của bé, nô nà của SM, nô nà của Avex. 5 anh thuộc về chính họ và thuộc về Cassiopeia :x:x:x...
    Category: Tùm xùm ba láp :-s
    Pairing: Yunjae
    Status: on-going
    Sumary: Tôi yêu em... vì em là búp bê... và cũng là người tôi yêu...
    Link gốc dẫn đến fic: http://tvxqfc.com/forum/threads/4258-NC-17-YunJae-I-want-you



    P/s 1: Ai không chấp nhận được thể loại boyxboy, không đồng ý uke có con thì xin click back

    P/s 2: Chống chỉ định: Phụ nữ mang thai, đàn ông cho con bú, đàn ông không cho chồng bú cũng vậy =)), ng` có bệnh tim đập như nhảy tăng-gô, huyết áp lên xuống thất thường, có bệnh thiếu máu từ nhỏ, người đang có thâm niên táo bón định kì, ...

    P/s 3: Đọc kĩ 2 cái p/s nhá =))=))


    *Permission ask by Yuki Jung@Icharm*


    Per: http://d.f10.photo.zdn.vn/upload/original/2012/08/25/08/31/1345858283125541_574_574.jpg


    Được sửa bởi Yuki Jung ngày Mon Aug 27, 2012 8:35 pm; sửa lần 6.
    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty Re: [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Fri Aug 24, 2012 8:19 pm


    Chap 1:


    - Ưhm… A… a… - Cậu rên lên khi hắn điên cuồng ra vào bên trong thân thể cậu…

    - Chủ… nhân… đừng…. dừ…ng… lại… - Cậu van nài trong nước mắt. Đau...


    Đau đớn, tủi nhục luôn canh cánh trong lòng cậu…

    Nhưng cậu biết, đâu chỉ có thế…

    Còn có một thứ nữa… Khoái cảm… đó là điều không thể tránh...

    Mà có muốn tránh cũng không được...


    - AAAAAAAhhhhhh!!!!!!!!!

    Hắn để lại trong người cậu chất lỏng trắng sữa ấy, đặc sánh và lờ lợ…


    Hắn - đẹp như một vị thần – cao quý như một vị thần…
    Nhưng… cũng độc ác và tàn bạo như một vị thần…

    Cậu biết thế… Nhưng chưa khi nào cậu hối hận vì yêu hắn…


    - JaeJoong…

    - Eh? Ngài YunHo?

    - Em… vẫn nhạy cảm… cho dù đây không phải lần đầu chúng ta làm…

    - Eh… Xin lỗi… Tôi hứa sẽ không như vậy nữa…

    - Không sao… Ta thích thế…

    - Em vẫn như lần đầu… Trong sáng… ngây thơ… và… rất xinh đẹp…

    Mặt cậu đỏ ửng lên… Anh khen cậu đẹp đấy…

    - Vì thế… ta rất thích làm tình với em hơn là ra quán bar cơ.

    Trái tim cậu lại thêm một lần nữa rạn vỡ…

    Ừ…
    Đúng thôi…

    Búp bê…
    Dù giỏi cách mấy…
    Yêu kiều đến nhường nào…
    Xinh đẹp đến đâu…
    Thì vẫn chỉ là một con búp bê…


    Nhưng có lẽ… Cậu còn nhục nhã hơn một con búp bê…
    Nó không phải làm cái công việc đáng hổ thẹn này…


    “Reng!!!!”

    - Alô? Jessica hả? Ừ… Tạm biệt cưng. Lát sang nhà anh đúng không?


    Tim cậu lại một lần nữa bị bóp nghẹt…


    - Cút! - Hắn ném đống quần áo dưới đất vào cậu.

    - Vâng. - Cậu chậm chạp mặc lại quần áo và bước ra khỏi căn phòng ấy…

    Căn phòng có người cậu yêu…
    Cũng là căn phòng có người cậu hận…





    Phòng tắm...

    - JaeJoong… Hyung vào nhé… - Một con người nói vọng vào.

    - Em cũng vào nữa!!! – Một giọng cá heo vang lên.

    - Vâng… - Với họ thì cậu không cần phải che dấu gì cả…

    Họ cũng giống cậu mà…
    Búp bê…

    Nhưng cậu lại ghen tị lắm…
    Chi ít ra… Chủ nhân của 2 người đó yêu họ…

    Còn cậu…

    Nghĩ đến đây cậu chỉ nhếch mép… Nhưng lòng lại đau đớn không nguôi… Nước mắt cũng tự động chảy xuống…

    Đau… Đau lắm…

    - JaeJoong… Em… lại… - Giọng nói của HeeChul nghẹn ngào khi nhìn thấy cơ thể chi chít vết đỏ lẫn tím bầm - Hắn ta lại làm thế hả?

    - JaeJoong hyung! Em sẽ giết hắn! – JunSu nói – Em ghét tên đó… Tên ấy không quan tâm hyung như HanKyung hyung, không chơi với hyung như Chunnie…

    - Em không sao - Cậu cười nhạt. - Thế hai người sao rồi? - Cậu cố gắng cười, nhưng vô ích, nước mắt lại rơi…

    Không khí im lặng một cách đáng sợ… Hàng ngàn sợi nước mỏng mang trong mình vô số cảm xúc trầm lắng của cả ba…

    - Ấy… Sao nước mắt lại trào ra thế này chứ… Chắc tại em đang buồn ngủ.

    - Jae…

    - Không sao mà - Cậu cười tươi – Trả lời câu hỏi của em đi chứ.

    - Bình thường hyung ah~~~ Mà Chunnie vừa đem cho em chữ kí của đội MU á :X… Cả Asernal nữa :X

    - Ừ. Kể tiếp nào. - Cậu thích nghe câu chuyện của JunSu. Chi ít cậu cũng có thể cảm thấy chút chút hạnh phúc…

    Nhưng đó chỉ là mượn tạm thôi…
    Mượn hạnh phúc của người khác để che bớt nỗi đau của mình…
    Có lẽ trên đời này không còn gì nhục nhã hơn cậu cả…


    - Jae…

    - Sao hả hyung? - Cậu quay đầu về phía anh trai mình, tay vẫn liên tục tát nước vào mặt JunSu

    - Aishhh… Cho chết nè. Dám hất nước vào hyung nha – Jae hất liên tục nước vào JunSu

    - Em… Đi cùng bọn hyung không? – HeeChul đề nghị - HanKyung đã hỏi YunHo, nó đã đồng ý rồi.

    - Ừm… JunSu có đi không?

    - Có. YooChun cũng muốn JunSu đi du lịch.

    - Được rồi. Em đi. Coi như là mở đầu cuộc sống thôi.


    Cũng đúng… Cậu cần tập quên hắn… Tập quên con người ấy… Cho dù có mất bao nhiêu năm đi nữa…


    - Vậy tuần sau đi nhé. – HeeChul mỉm cười nhìn cậu.

    - Uhm… Được.







    Tuần sau…

    Sân bay…

    - TẠM BIỆT HÀN QUỐC. JAE HỨA SẼ VỀ THĂM. - Cậu hét lên giữa sân bay.

    - Boo hâm! Đến giờ rồi! – HeeChul gọi.

    - Uhm - Cậu xách vali đi theo mấy người phía trước.


    Nhưng bất chợt, cậu quay lại… Cậu có cảm giác hắn đang ở đây…

    - Aishh… Mày điên rồi… - Thầm nhủ khi biết chắc chắn hắn không bao giờ tiễn cậu đâu… Chắc chắn là thế…

    Nhưng cậu nào biết… Hắn đang nhìn cậu… lệ châu long lanh rơi xuống…

    Hắn đi… quay bước… đối lập với cậu…



    YunHo… Tôi yêu anh...
    Tạm biệt...
    Chúc anh hạnh phúc…



    JaeJoong…
    Đi bình an nhé…
    Anh yêu em…


    Hôm đó, có 2 người đi, mang trong lòng một nỗi buồn không tả xiết…



    End chap 1
    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty Re: [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Sat Aug 25, 2012 8:33 am


    Chap 2:

    Pháp, biệt thự For you, 7 giờ 32 phút sáng…

    - Oẹ… Ư… - Cậu nôn thốc trong WC

    Gần đây hiện tượng này xảy ra liên tiếp, mệt…
    Chắc cậu phải đi khám bệnh thôi…
    Nhưng lại có cảm giác gì đó… Rất mơ hồ…
    Cậu có cảm giác mình đang che chở cho một sinh linh khác…


    - JaeJoong ah! Em sao vậy? – HeeChul gõ cửa, anh cũng lo lắm.

    - Em không sao cả. Chỉ là… - Cậu mở cửa và bước ra ngoài, nhưng khi đi được vài bướcm cơ thể cậu lại đổ ập về phía trước.

    - JAEJOONG!!!! – HeeChul đỡ hình dáng con người nhỏ bé ấy khi cậu khuỵ xuống – Hannie!!! JaeJoong ngất rồi!




    Tối quá…
    Ai vậy…

    - JaeJoong… Em… tỉnh rồi…

    - Ưm… Đây là đâu?

    - Bệnh viện của Hannie.

    - Em ngất hả hyung?

    - Ừ… Mà Jae… hyung… có chuyện muốn nói…

    - Sao? Em bị bệnh gì hả?

    - Không… Em… ừ… có… thai…

    - Ưm… Em biết. Em cũng đã lường trước rồi.

    - Thế…

    - Em sẽ giữ lại nó. - Cậu quả quyết… Coi như đây là thứ duy nhất về anh và cậu có đi…

    - Em… Tại sao?

    - Nó là con của em…

    - Nhưng… Jung YunHo…

    - HeeChul hyung… Em biết – Jae đặt một ngón tay lên miệng anh – Em vẫn muốn giữ nó… Em sẽ nuôi nó mà…


    Anh nhìn cậu, khẽ trút một hơi thở dài…
    Anh biết, cậu là kẻ bướng nhất thế giới mà…

    - Được. Nếu như em muốn.

    - Cám ơn hyung.










    9 Tháng trôi đi rất nhanh… Bụng cậu cũng to ra…
    Và cái gì đến cũng phải đến…

    Ngày 18/2, một sinh linh nhỏ bé ra đời…

    Cậu đặt tên nó là Kim ChangMin…

    - ChangMin, appa sẽ bảo vệ con… - Cậu hôn lên trán đứa con trai bé bỏng.





    5 năm sau…

    - Appa ơi appa!!! Hum nay Minnie được 3 con 10 nè!! - Một cậu bé khôi ngô chạy vào ôm chầm lấy con người đang nấu cơm trong phòng bếp mà nũng nịu.

    - Minnie của appa giỏi quá - Cậu vuốt má con trai mình - Thế Minnie muốn ăn gì nào?

    - Bánh kem, KFC, Lotteria, Jolibee, Pizza Hut, Hanayuki, kem, … - Nhóc tha hồ liệt kê ra trước con mắt ngạc nhiên của JaeJoong.

    - Minnie, con ăn nhìu thế bội thực đấy. Hôm nay appa làm bánh kem cho con rồi. Năm tầng đấy - Cậu ân cần nhắc nhở đứa con trai của mình.

    - Vậy… Con rủ thêm Bummie tới chơi nha. Năn nỉ appa mà…

    - Uhm. Giờ con đi gọi điện cho KiBum đi. Appa đi chuẩn bị, mọi người cũng sắp về rồi.

    - Dạ. Minnie yêu appa nhất – Nhóc hôn chụt vào má cậu rồi chạy đi.

    - Appa cũng yêu con… Minnie… - Cậu nói rất nhỏ… Tựa hồ chỉ cho cậu nghe thôi…

    Cậu đang nhắc nhở chính bản thân…
    Nó là con cậu…
    Không phải con của hắn…




    6 giờ tối, bàn ăn…

    - Bummie, cậu ăn cái này này – ChangMin gắp cho KiBum một miếng thịt heo sốt dừa hấp trái cây trước con mắt ngạc nhiên của cả nhà.

    - Oh my god sun!!!! Chunnie ơi mai có động đất rồi – JunSu ngả lên vai YooChun mà giả vờ khóc.

    - Hannie… cái này - Chỉ vô ChangMin – Nó… nó còn… là… cháu em… không?

    - Anh… cũng sợ quá… - HanGeng lấy khăn tay lau mồ hôi bên hai thái dương mình.

    Vâng. Kim ChangMin - cỗ máy huỷ diệt thức ăn lv.N – Có thể ăn hết một bàn tiệc dành cho tổng thống sau 3 tiếng - Một con người yêu thức ăn hơn cả chính bản thân mình - Một con người dám khóc 3 ngày 3 đêm chỉ vì để rớt 1 hạt cơm khi ăn…

    Và giờ con người ấy đang chia sẻ thức ăn cho một cậu nhóc có tên là – Kim KiBum. Không biết cậu này có sức mạnh gì mà thuần hoá được cỗ máy ăn này đây…

    Lần này cả nhà sẽ bái KiBum làm Sư phụ mới được…

    - KiBum, cháu truyền bí kíp cho chú đi – Su nhanh nhảu – Cháu cho thằng Min uống cái gì mà nó gắp thức ăn cho cháu vậy????

    - Dạ? Cháu có cho gì đâu? Giờ ăn trưa ở trường bạn ấy cũng cho đồ ăn cháu mà.

    - OMONA?????????? - Cả nhà đồng thanh hét lên.

    - Bummie, há miệng ra nào. Món này ngon và bổ lắm á. – Min đưa miếng Takoyaki trước miệng KiBum – A nào!

    - A… Ưm… Ngon lắm… Cám ơn Minnie. Cậu dễ thương lắm.

    - Ừm… cám… ơn… - Mặt ChangMin đỏ quạch lên.

    Và khi cả nhà nhìn thấy khuôn mặt ấy, mọi người đều nở ra một nụ cười nham hiểm…

    - Oa… Minnie của bác lớn nhanh nha – HeeChul cười thầm - Cứ tưởng gì chứ... Kakakakaka

    - Minnie, appa biết rồi, nhưng không cần phải sến thế đâu. Hahahahaha.

    - Minnie này, lát lên phòng chú, chú cho coi vài thứ để áp dụng sau này nha – YooChun lém lỉnh - Tiện thể chú dạy cháu vài chiêu, chắc chắn sẽ giúp KiBum sung sướng. Hắc hắc.

    Máu dồn lên não, dám chọc tức khủng long thì nguy rồi  [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  42

    - MỌI NGƯỜI IM HẾT CHO CON!!!!!!

    - Ấy… Không cần phải giấu như thế Minnie. Dù gì thì bác cũng chấm KiBum rồi… Nó da trắng nè, môi đỏ nè… Y chang bạch tuyết ấy!!!

    - Chul hyung… Bum… không phải… là bạch tuyết… Minnie ah… - KiBum mếu máo.

    - Bummie ngoan ngoan, bác Chul nói đùa đấy. – Sau đi ôm con người kia vào lòng thì quay sang lườm HeeChul với ánh mắt “Lát bác chết với cháu”

    - Thôi ăn đi, nguội rồi kìa. – JunSu thi giành ăn với đứa cháu yêu dấu của mình.

    - Mà hôm nay con đi học có vui không Minnie?

    - Cũng bình thường ạ, mà lúc ra về con có thấy một chú á. Chú ấy cao nè, da ngăm nè, nhìn rất đẹp trai và lạnh lùng nữa. – ChangMin kể

    - Đúng ồi. Chú ấy cho cháu và Minnie mỗi người một chiếc cupcake ở Pacey. Ngon cực luôn!

    - Mà Bummie có nhớ tên chú ấy không nhỉ?

    - Hình như… Jung YunHo thì phải…

    Sau câu nói non nớt của KiBum, không khí bỗng trầm hẳn xuống, cô đọng và đặc quánh lại…
    Hắn đã đến Pháp rồi sao…

    - Mà appa này, trước khi chú ấy đi, chú YunHo còn nói với con là: “Con trai của ta, ta sẽ đón con về”

    - Uhm. Cháu cũng nghe được nữa. Có lẽ con chú ấy giống Minnie lắm!

    - Ừ… Giống… - Giọng cậu trầm xuống. Có lẽ đã đến lúc rời khỏi đây. Cậu không muốn Minnie phát hiện nó có một người cha khác…

    Cậu không muốn nó giống hắn – con người đã làm cậu đau…

    Nhưng cậu không thể phủ nhận, ChangMin rất giống YunHo. Từ khoản cứng đầu tới dễ nổi nóng, bá đạo sở hữu…

    Cậu vẫn nhớ có lần HeeChul hyung nựng má KiBum một chút mà nó đã nổi ầm lên, quyết tâm không nói chuyện với HeeChul đúng một tháng. Cả nhà phải vô năn nỉ cũng không được, thế là phải nhờ tới KiBum…


    - Appa à, chú đó gửi lời thăm tới appa á. – ChangMin kêu lên. – Chú ấy nói con đưa appa cái này... – ChangMin lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ và đưa cho appa mình.


    Cậu mở bức thư, và sau đó là một khuôn mặt tái nhợt…

    - Mọi người ăn trước, Jae no rồi… Hum nay lỡ ăn ké bánh ở tiệm. - Cậu giả vờ xoa bụng rồi chạy vụt lên lầu.



    Cậu nhấc điện thoại và gọi theo một dãy số…

    - Yoboseyo… YunHo…

    - Chịu gọi cho tôi? Xem ra không phải là tôi không có kí lô nào…

    - Anh… muốn gì? - Giờ là lúc cậu đối mặt với hắn…

    - Thẳng thắn thế… Muốn gì? Tự nghĩ xem…

    - Không biết… Tiền?

    - Em vẫn ngốc nghếch lắm. Tiền? Tôi có hẳn cả đống kia kìa…

    - Điều tôi muốn… cơ thể em… được chứ? Cái giá không phải đắt, nếu như em muốn ở bên ChangMin… và em cũng đã quen với nó rồi… Búp bê…

    - Anh…

    - Nếu đồng ý, mai tới khách sạn Mirotic, lúc 8 giờ tối. Không thì…

    “Tít”

    A… Tại sao lại đối xử với tôi như thế chứ…
    Tôi không còn giá trị khác ngoài 2 chữ: Búp bê sao…

    Có lẽ… Tôi không thể trốn anh…
    Vậy thì thứ gì vốn là của anh, tôi sẽ trả…
    Cho dù là chính bản thân này…

    End chap 2
    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty Re: [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Sat Aug 25, 2012 8:43 am


    Chap 3:


    “Cốc cốc”

    - Ai đấy? - Cậu giật mình hướng về phía cửa

    - HeeChul đây. Em mở cửa cho hyung nào.

    - Dạ. - Cậu mở cửa cho HeeChul – Hyung tới đây làm gì?

    - JaeJoong. Lại đây ngồi nào – Anh vẫy cậu lại khi đã đảm bảo khoá chặt cửa.

    - Dạ.

    - Rời khỏi đây đi.

    - Hả?

    - Em và ChangMin. Rời khỏi đây.

    - Hyung… nhưng…

    - Nghe lời hyung. Hyung đã đặt sẵn vé máy bay về Hàn cho em rồi. Bên đó có người quen của hyung. Họ sẽ quan tâm em.

    - Hyung… YunHo…

    - Tên đó sẽ không làm gì đâu. Hyung còn Hannie mà. – Anh vỗ lưng cậu.

    - Minnie… Nó sẽ rời xa em…

    - Đừng lo, em sẽ bảo vệ được nó. Đúng không ? – Anh áp hai tay vào má cậu. Để trán anh chạm vào trán cậu, tựa hồ như truyền vào một hơi ấm, lòng tin tưởng và cổ vũ hết mực của một người anh trai…

    - HeeChul… Hyun…g…

    - Ngày kia em sẽ đi đấy Boo hâm. Nín nào.

    - Để anh hát cho cưng nghe… Ngủ đi JaeJoong à… - Anh cất tiếng hát… Du dương, trong vắt… và tha thiết hi vọng…


    Đêm nay… Rũ bỏ mọi muộn phiền…
    Ngủ đi… JaeJoong…
    Ngày mai sẽ là mở đầu mới của cuộc sống…
    Một cuộc sống…
    Hạnh phúc…
    Chi ít là thế…


    Nhưng cuộc đời... không bao giờ êm ả…
    Chắc chắn là có sóng gió…

    Và…
    Người nhận được nó…
    Có vượt qua được không…
    Hay là…
    Bỏ cuộc…








    - Appa… appa… Dậy dậy dậy!!! - Trên giường, một cậu bé đang ráng lay một cậu thanh niên trong giấc ngủ nồng thức dậy.

    - Ưm… Umma à… cho con ngủ thêm chút xíu thôi… - Cậu ráng quơ quào lấy cái chăn mà trùm lên kín mặt.

    - Appa!!! Appa!!! 6 giờ tối rồi đấy. Cả nhà đang đợi appa ăn kìa. - Cậu bé vẫn cố sức lay lay con người đang cuộn mình trong tấm chăn hình heo Boo ấy.

    - Cho con ngủ tí nữa… - Lại cuộn vào chặt hơn.

    - APPA. CON TRAI APPA ĐI TỰ TỬ ĐÂY!!!!!

    - Ế. Minnie. Sao con lại đi tự tử chứ. – Con sâu ấy bật dậy, tay liên tục lắc lắc cơ thể của cậu con trai của mình.

    - Appa có xuống ăn cơm không? Minnie đói. - Cậu bé với mái tóc hạt dẻ xoa xoa bụng.

    - Đợi appa xíu. Mà mấy giờ rồi con?

    - 6 giờ 30 rồi. Appa đúng là heo mà.

    - Kệ appa. - Cậu le lưỡi.

    - Appa này. Mình sắp về Hàn Quốc hả?

    - Ừm. Bác HeeChul nói với con rồi đúng không ? *Đánh răng*

    - Dạ. KiBum cũng về Hàn sống với bà đấy. Con yêu appa lắm nha. - Cậu nhóc rướn người lên hôn chụt vào bên má của JaeJoong.

    - Ừ.

    - Appa này. Con nói thật… - Cậu bé lúng túng nhìn JaeJoong – Chú YunHo… Con có cảm giác gần gũi và thân quen lắm… Cảm giác khác hoàn toàn của con với appa… Nó lạ lạ sao ấy…

    - Con…

    - Appa đừng buồn. Dù gì thì appa vẫn là appa duy nhất của con mà. - Cậu bé ôm chặt JaeJoong.

    - Minnie. Con hãy nhớ. Appa là appa duy nhất của con. Được chứ ? - Cậu đưa đôi mắt nhìn sinh linh mà cậu có được…

    Ánh mắt buồn… Tràn ngập lo lắng… xen lẫn đau…
    Cậu không muốn thừa nhận điều này…
    Nhưng…
    Dòng máu chảy trong người của ChangMin…
    Vẫn có phần là của hắn…

    - Dạ.

    “You got a wrong number… I’m sorry that you got a wrong number… So don’t call me no more…”

    - Minnie. Con xuống dưới đợi appa xíu nha.

    - Dạ.



    Thở phào nhẹ nhõm khi màn hình di động hiện ra dòng chữ: “Chú KangTa”

    - Yoboseyo? Có chuyện gì ạ?

    - JaeJoong? Cháu có rảnh không?

    - Dạ có. – Hôm nay xét cục cũng không có gì làm…


    Việc gặp hắn?
    Dù gì ngày kia cũng đi…
    Cậu nghĩ không cần phải gặp…


    Nhưng thứ càng muốn tránh thì lại càng tới…


    - Vậy cháu tới đây đi. Chú nhờ cháu 1 việc.

    - Dạ.


    “Tít”

    Cậu vơ tạm chiếc áo khoác đen rồi phi xuống lầu, không quên cầm chìa khoá.

    - Jae đi đây xíu nha. Chú KangTa nhờ.

    - Em không ăn cơm hả ????

    - Thôi. Em đi ăn bánh kem cũng được.

    - Ăn đồ ngọt nhiều mập ra đấy. Heo ú. – HeeChul giọng với theo.

    - Dạ. Thôi em đi đây. - Cậu đội mũ bảo hiểm và phi ra đường…


    - HanGeng… Có phải chúng ta đã quá ác… - HeeChul nhìn con người đang dựa lưng vào tường sau khi đã khuất bóng JaeJoong…

    - Có lẽ…

    - Em ấy sẽ hận chúng ta đấy. – HeeChul giương đôi mắt ngấn lệ nhìn chồng mình.

    - Nếu vậy… Nhưng em ấy sẽ không trách đâu. Vì nó là một bí mật. – Anh tiến về phía cậu. Ôm cơ thể kiều diễm ấy vào người.

    - Uhm.

    - Chullie này… Anh đói… - Tên này là trùm chuyển chủ đề mà.

    - Đói gì hả? - Cậu đỏ mặt nhìn anh.

    - Cả hai đó a. Mà nó sẽ ngon hơn nếu như chúng ta make love cưng à. – Anh hôn nhẹ lên má cậu.

    - Nhưng… còn bữa tối và YooSu nữa… - Cậu ráng đẩy anh ra, cho dù bây giờ đang rất muốn. Thôi thì tối nay cậu bù vậy, chứ quyết tâm không để nhà YooSu ăn một mình được. Tụi nó sẽ giận đấy.

    - Tụi nó lên lầu rồi cưng. Cũng làm chuyện giống chúng ta thôi. – Anh vật cậu xuống tấm thảm lông dưới nền. Tay không ngừng di chuyển, cởi bỏ bộ quần áo mà cậu mặt một cách nhanh nhất.

    - Nhưng…

    Chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị cướp lấy không khí trong buồng phổi mất rồi…

    - Haa… Tiếp… - HeeChul thì thầm bằng chất giọng mê tình nhất, tay ôm vào cổ HanGeng. – Em… muốn…

    - Được…


    Và tối đó xung quanh căn biệt thự họ Kim có la liệt xác chết đều trong 1 tình trạng: Mất máu dẫn đến tử vong. Máu chảy la liệt đường, nhà, và… kế bên… ống cống  [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  24

    Và câu trả lời chính là vì đêm đó những âm thanh rên rỉ nhục dục xuất phát từ “đâu đây”


    __________________________________________________ __________

    Hôm nay trời lạnh, trong vắt không một gợn mây…

    Gió đùa giỡn với tóc cậu, phà vào cậu hơi thở đêm đông…
    Lạnh…
    Nhưng…
    Ấm…



    “Kítttt”

    - JaeJoong. May quá. Cháu đem cái bánh này tới địa chỉ sau được không?

    - Dạ.


    Sau câu nói ấy là tiếng nổ máy của cậu. Cậu phóng đi trong đêm đen mờ mịt trong ánh mắt của một người…


    “Renggggg” - Tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí tĩnh mịch ấy.

    - Yoboseyo?

    - KangTa?

    - Xong rồi…

    - Được. Con gái ông sẽ an toàn ngay.

    - Cám ơn…

    “Tít”

    - JaeJoong… Chú thực sự xin lỗi…





    - Coi nào… Đường Cassiopeia… Nhà YunJae… - Cậu cầm tờ giấy đi theo địa chỉ sau khi đỗ xe ở một siêu thi gần đó.

    - Nhưng sao cứ thấy rợn rợn sống lưng ấy nhỉ… - JaeJoong sẽ run khi có luồng gió thổi nhẹ qua. Con đường này thật vắng quá đi mất… Lại lạnh lẽo nữa…

    - Đừng nói mới 8 giờ mà đi ngủ hết rồi nha… - Cậu run. Từ giờ quyết tâm phải hỏi chú KangTa xem nơi giao hàng trông thế nào đây. Chứ nơi gì mà vừa lạnh, vừa tối, lại ít người nữa chứ.

    - Ha… Đây rồi… - Cậu thở phào khi tìm được nó - Một căn nhà màu hắc huyết dụ… Ảm đạm và tang thương… Đẹp đẽ và quyến rũ… Lạnh lẽo và ấm áp…

    Một căn nhà pha quyện giữa sắc đỏ và sắc đen – Dung hoà lại… Thành một sắc ảo và hớp hồn đến dị người…


    Đẹp…
    Nhưng không hoàn hảo…

    Lạnh lẽo…
    Nhưng lại ấm cúng…

    Bình thường…
    Nhưng lại kiều mị…


    Nuốt một ngụm nước bọt, cậu lê bước đến phía cánh cửa màu đen ấy. Tay run run khẽ bấm chuông…

    Tiếng chuông vang lên… Âm thanh như cô đọng lại… Vang vảng trong bầu không khí u ám ấy…

    Những đàn dơi đang treo mình trên cây cũng bị nó đuổi đi mất. Chúng bay đi, tiếng đập cánh xen lẫn tiếng xào xạc của cây và tiếng vù vù của gió. Tất cả tạo ra bản hoà âm quỷ dị đến kì lạ…


    “Kétttt”

    Cánh cửa gỗ mở ra… Xuất hiện đằng sau đó là một cái đầu với một con mắt màu vàng, ánh lên kia sát khí và nụ cười rộng đến mang tai của một ác quỷ nhìn về phía cậu…

    Bóng tối che hết một phần tóc, và cũng tăng lên một vài tia thâm hiểm toả ra từ phía cánh cửa đó…

    Bất giác cậu giật mình…

    - Ai? – Con người ấy lên tiếng. Chất giọng đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống con người mà nó đang nhìn.

    - Ah… Tôi đến giao bánh…

    - Vậy… Mời vào… - Sau câu nói của người đó, cánh cửa sắt đầy hoa văn kì lạ nhúc nhích dần… và mở ra hoàn toàn…

    - Dạ. - Cậu cứng đơ người, cố gắng dùng mọi giác quan để đi vào căn nhà to lớn ấy. Nhưng mọi hành động của cậu chỉ là đứng yên ở đó, cơ thể không ngừng run bần bật.

    - Không vào à? - Vẫn giọng nói ấy… Trong thanh và đậm chất đe doạ. - Chắc tôi phải mời anh vào nhỉ…

    Và sau đó là đôi chân cậu tự bước vào căn nhà đó…
    Vâng… Bước vào…
    Một cách không hề tự chủ…


    - Mission complete… - Người đó chợt cười mỉm, nhìn vào con người đang chậm rãi cầm hộp bánh bước lên bậc tam cấp.


    “Kétttt” - Cảnh cửa gỗ mở ra hoàn toàn, bên trong là một cậu bé tầm 9,10 tuổi, với anh mắt sắc lạnh và khuôn mặt lạnh như băng.

    - Đi theo tôi nào. - Cậu bé ra hiệu cho cậu đi lên cầu thang.

    - Người đặt bánh đang ở trong phòng ngủ… - Cậu bé nhìn vào cánh cửa gỗ phía trước, hất cằm.

    - Cám ơn…


    Cậu cúi đầu rồi khẽ xoay nắm cửa và bước vào…

    - Xin hỏi… Tôi đem bánh…. Ah…

    Cậu sững sờ… Cơ thể ngã khuỵ xuống đất…

    Ác ma đã xuất hiện…

    Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ…
    Vô duyên đối diện bất tương phùng…
    Là câu này chăng ?



    End chap 3
    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty Re: [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Sat Aug 25, 2012 9:14 am


    Chap 4:


    - Hưm? Oa~~~~ Thì ra là cậu, Kim JaeJoong… *Long time no see. Droite? Non contents de me voir? (Trans*: Lâu lắm không gặp. Đúng chứ? Không vui khi gặp tôi à?) - YunHo nhếch mép, tay vẫn khoác chiếc áo shirt trắng vào người.

    - Anh… - JaeJoong lắp bắp, hắn làm gì ở đây? Nhưng khi cậu nhìn thấy trên giường là một đôi vai trần chi chít vết hôn và tím bầm thì cậu đã biết chuyện gì đã xảy ra.

    - YunHo. Ai đấy? – Cô gái với suối tóc vàng óng xoã ngang vai, có vài sợi còn bết lại ở cổ, khuôn mặt đẹp nhưng có nét sắc sảo của một người đã trải sự đời rất nhiều.

    - Chỉ là, ừm… người giúp việc - Hắn nhìn vào cậu, như chờ đợi nét tức giận pha lẫn thất vọng và chút đau khổ trong tim.

    - … Hưm… Part-time à? Vừa giao bánh vừa làm giúp việc sao? – Jessica phất mái tóc ra sau lưng.

    - Kh… - Chắc vậy. Cậu ta không nói với anh. – YunHo chen vào khi cậu chưa kịp lên tiếng phản kháng.


    Liếc mắt nhìn cậu, Jessica mệt mỏi cầm đống quần áo vương vãi xuống đất, hắng giọng:


    - Hai người ra ngoài. Tôi thay đồ.

    - … - Ok. - Hắn lôi tay cậu ra ngoài, để mặc cô gái ở bên trong căn phòng.


    “Cạch”

    - Buông tay tôi ra! - JaeJoong giật tay mình ra khỏi hắn.

    - Sao vậy? Có gì nhìn không quen à? Không phải ngày xưa lúc nào cũng thấy? Có khi được xem phim free còn gì? - Hắn nâng cằm cậu lên.

    Khuôn mặt này…
    Vẫn đẹp…
    Đôi môi hồng nhuận, nhuộm màu cherry, luôn ướt át quyến rũ…
    Làn da này, vẫn trắng, vẫn thơm mùi đồng nội, vẫn kích thích hắn như vậy…
    Nhưng dấu hôn của hắn, đã biến mất, dấu sở hữu cậu của hắn không còn…
    Nhưng không phải mãi mãi…
    Thân thể này, vẫn là của hắn…

    Hạnh phúc…
    Vì hắn đọc được trong đáy mắt cậu một điều rằng:
    Cậu vẫn biết hắn, nhớ đến hắn… Sợ hắn và căm thù hắn…
    Hoà quyện lại, tựa sôcôla và vani, đắng và ngọt…
    Yêu khó đến thế sao?

    Đôi mắt…
    To tròn, long lanh đen tuyền, hiền hậu và ấm áp, giờ chỉ còn đau khổ lẫn tuyệt vọng…
    Tại hắn?

    Nước mắt chực đọng ở khoé mi, không dám rơi, lo sợ mình trở nên yếu đuối, không muốn khuất phục, muốn đứng vững, muốn dũng cảm đối mặt…
    Nhưng con tim này quá yếu, quá mỏng manh, quá dễ vỡ, thực dễ tổn thương…
    Đã tự nhủ, hắn không bao giờ yêu mình, thế vẫn cố chấp yêu, cố chấp giữ hình bóng ấy trong lòng, cố chấp xem sự thay đổi của hắn, cố chấp chờ đợi,…
    Và bây giờ, tất cả tan vỡ, trở thành thuỷ tinh, không thể liền lại…
    Đau…
    Yêu phải thế sao?


    - Khóc? Khóc cái gì? Tôi ăn thịt cậu à? - Hắn nạt. Nhưng âm điệu có lẫn một chút không nỡ…

    Rất muốn ôm con người này vào lòng, muốn an ủi, muốn yêu thương, muốn che chở, muốn chăm sóc, muốn cảm nhận mùi hương hoa lys nhẹ nhàng, muốn hôn nhẹ lên bờ môi ấy, muốn xem nụ cười trong sáng kia, muốn lau đi nước mắt trên khoé mi, muốn là tâm điểm của người đó, muốn đem lại nụ cười này in vào lòng, muốn mang lại hạnh phúc cho người ấy,…
    Muốn… cả cơ thể này…
    Kim JaeJoong…


    - Nín! - Hắn gằn. Tại sao lại khóc? Hắn không chịu được đâu…

    - Anh… Ok. Tôi về đây. Coi như cái bánh đó, tôi sẽ trả - Cậu quẹt nước mắt, có gắng điều chỉnh tông giọng bình thường nhất, ngẩng đầu nhìn hắn, nở nụ cười thật tươi…

    Nhưng nụ cười này, tại sao lại làm tim hắn quặn thắt đến thế…

    - Này. - Bất giác túm tay cậu lại, không nỡ cho cậu rời xa.


    “Cạch” – Cánh cửa nâu phòng hắn chợt mở ra, một dáng người rất đầy đặn, mái tóc vàng óng xoã sau lưng, áo khoác lông cừu xám nhạt, giày cao gót đen, đầm đen huyền bí, tôn lên khuôn mặt sắc sảo của cô.

    Hắn buông khỏi tay cậu.

    - YunHo. Em về. – Jessica hôn nhẹ lên bên má YunHo.

    - Unzen Hyouri sẽ tiễn em.

    -… Unzen?… Cũng được… - Jess có thoáng ngạc nhiên, nhưng nó chỉ tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn. - Tuần sau gặp. – Cô nói khi đi ra khỏi cửa.

    - Ừ. - Hắn nhìn theo bóng dáng cô gái đến khi mất hẳn.


    Hắn nhìn vào cậu, ánh mắt sâu thăm thẳm, đượm buồn lẫn nét cô độc. Muốn được làm một nửa của hắn, muốn được hắn yêu thương, được hắn chăm sóc, được hắn ôm ấp vào lòng, được tựa vào bờ vai ấy…
    Muốn… Tim hắn, chỉ có mình cậu…


    Không khí bỗng im ắng đến đáng sợ

    - Tôi… đi về. Chào - Cậu đắn đo một chút rồi chậm rãi tiến về cầu thang, nhưng khi vừa quay người lại, đã có một lực đạo đủ tầm kéo cậu về sau

    Cậu ngã vào lòng hắn…
    Ấm áp…
    Dễ chịu và yên ả…
    Thanh thản đến bình yên…

    - Tôi chưa tính sổ. Món quà xinh xắn à.


    Cậu vùng khỏi hắn.

    - Coi như tôi trượt chân. Không phải lỗi của anh. Giờ tôi về. Minnie sẽ không ngủ được.

    - Tôi còn chưa bóc quà. - Hắn cười nhẹ.

    - Nếu là quà sinh nhật anh thì tôi không rảnh đứng coi anh mở đâu. ChangMin đang đợi.

    - Quà ở ngay đây mà. – Chưa kịp để cậu định thần lại, hắn đã túm lấy eo cậu, vác lên vai và bước đến phòng hắn.


    Hắn quăng cậu lên giường

    - Anh… - JaeJoong bất giác lùi về phía sau khi cảm nhận trước mắt mình là một con ác quỷ. Cơ thể cậu bỗng cứng lại, mồ hồi túa ra. Cái cảm giác gồ ghề lành lạnh này…

    Hết đường lui rồi…

    - Đừng! – JaeJoong đưa hai tay chống đỡ cơ thể nặng chịch đang đè trên người mình.

    - Đừng? Ai nha… Khó rồi. - Hắn cầm chắc một tay cậu đưa xuống hạ bộ của mình. – Nơi này đang cần được phát tiết. Hiểu chứ?


    Mặt cậu xanh ngắt. Ý nghĩ duy nhất tồn tại trong đầu bây giờ là: Chạy trốn

    Cậu đạp hắn ra, thật mạnh. Khiến đôi lông mày gắt gao nhíu chặt lại với nhau.

    Cậu chạy. Thật nhanh... Thoát khỏi hắn… Song vô vọng… Cậu quá yếu…

    Bỗng cơ thể bị giật mạnh ra đằng sau, lớp áo che phủ bị xé toạc ra. Lộ ra lớp vải trắng quán quanh ngực.
    Hắn ngạc nhiên.

    - Hưm ? Ngực bị thương hay sao và lại quấn vải ? Hay là do sau khi bị tôi bỏ rơi thì đi phẫu thuật giới tính ? – YunHo cười khinh miệt, nhướng mày nhìn JaeJoong

    Tim cậu đau nhói.

    - Sao ? Tôi quấn kệ tôi, không phải chuyện của anh! - Cậu trứng mắt, khẳng khái đáp

    Vẫn như vậy
    Vẫn hoàn như vậy
    Hắn vẫn luôn khinh thường, hạ thấp cậu, tựa như một con đàn bà rẻ tiền, yếu đuối và nhu nhược.
    Đau, trái tim đau, tan nát, rỉ máu. tổn thương
    Nhưng cả cơ thể này, vẫn muốn hắn. Trái tim này, vẫn hướng về hắn, trông theo hắn, yêu hắn, không thể từ bỏ…
    Mãi mãi…

    - Ai nha… Hôm nay sao cứng miệng thế? Đã quên rồi? Quên nếu cậu chống đối tôi sẽ nhận được hậu quả gì? – Âm vực YunHo càng lúc càng trở nên trầm khàn, tựa chứa cả một biển lửa, không thể giải toả, kềm nến không thể bộc phát.

    Hắn đang tức. Tức vì con người trước mắt mình phản kháng hắn, hắn tức!
    Cậu đã trở nên mạnh mẽ, không còn để hắn trêu chọc, bảo vệ, ôm ấp và lmà tổn thương…
    Hắn muốn trái tim cậu - Chỉ có mình hắn!
    Và người duy nhất được làm tổn thương cậu - Chỉ có mình hắn!

    - Ừ. Tôi quên đấy! Giờ tôi về. Anh cứ đi mà làm tình với người yêu của anh. Tôi không quan tâm

    - Ha? Mạnh mẽ nhỉ? Nếu đã quên, tôi sẽ dạy cậu, làm cậu nhờ rõ nó! – Nói xong, YunHo áp môi mình lên đôi môi cậu.

    Hắn liếm nhẹ bờ môi, nút mạnh nó rồi đánh vòng lưỡi xung quanh, sau đó mới mãnh mẽ ghì chặt đầu cậu, thả rong chiếc lưỡi vào khoang miệng mới tàn phá.

    Hắn cuốn lấy lưỡi cậu, ma sát điên cuồng, nếm thử chất lỏng trong suốt trong khoang miệng ấy. Dịch vị trào ra hai bên khoé miệng, chảy xuống…

    Khuôn mặt đỏ ửng, hai mắt nhắm nghiền lại, cố gắng đẩy hắn ra nhưng vô vọng…
    Hắn quá mạnh…

    Thích thú nhìn con người sắp hết hơi trước mắt, khẽ cười trong lòng…
    Dễ thương quá…
    Hắn dứt môi mình ra khỏi môi cậu, kéo theo một sợi chỉ bạc của cuộc giao triền kịch liệt vừa qua.

    - Ưm… A… Haa haa… - Cậu thở dốc, cả cơ thể mềm nhũn tựa vào tay hắn.

    Hắn đặt cậu xuống giường, tiện tay tháo lớp vải quanh ngực cậu ra. Và khi lớp vải cuối cùng được bỏ ra hoàn toàn, một khuôn ngực trắng nõn tinh tế không tì vết phô bày trước mặt hắn.

    - Hum? Thế này mà cũng quấn sao? Hoàn toàn không có vết sẹo nào! Hắn ngạc nhiên rồi bất giác nhìn lên tấm vải, nhếch mép – A! Sao trên đây còn đọng hai giọt sữa? – YunHo miết tay mang giọt sữa lên miệng mình, và liếm - Đậm đà nha! Đừng nói cậu đã phẫu thật giới tính đấy!

    - Anh… Đồ điên! Tránh ra! – JaeJoong quát

    -Tôi muốn khám xét món quà này! Thật đặc biệt nha… Và tôi cũng phải dạy-cậu-bài-học-chính-đáng nữa! – YunHo gằn mạnh cậu cuối.

    Khi cậu chưa kịp định thần lại, hắn đã vùi xuống ngực cậu…

    Hoảng hốt…

    End chap 4

    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty Re: [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Sat Aug 25, 2012 3:56 pm

    Hô hô hô. Lần đầu viết ya 1 chap =.=. Mong mn chém nhẹ nhẹ nhá :))
    Ăn ngon miệng :-*:-*

    Chap 5:


    - Anh… Đừng… dừng lại! – JaeJoong dùng hai tay gắng đẩy đầu YunHo ra khỏi ngực mình. – AAAAAAaaaa… Đừng mút… đừng… - Cậu hét lên chói tai khi hắn nút thật mạnh vào nhũ tiêm của mình.

    - Hưm? Thực ra là có a~~~ - YunHo nuốt ực một miếng, đưa tay quẹt miệng – Ngon… Thế thì phải thưởng thức thêm nhỉ? – Nói xong, hắn cười rồi nhanh chóng mở tủ đầu giường, lấy ra một cái cà vạt và cố định tay cậu trên cao.

    - A… Đừng… Xin… đừng… chúng ta… a… không… không mà… ưm… không thể… - JaeJoong rưng rưng nước mắt nức nở cầu xin YunHo, loại khoái cảm này, không thể chấp nhận…

    Vì cậu biết, nếu cậu chấp nhận nó, thì cậu vẫn yêu hắn…
    Nhưng có thể từ bỏ sao?

    - Không cần… a… a… Không cần… - Đầu nhũ bị mút liếm truyền đến từng đợt kích thích tê dại, sóng kích tình mang theo những trận khoái cảm đáng thẹn làm cậu run rẩy. Từ đôi môi nhỏ nhắn không ngừng phát ra những thanh âm kiều mị, không cao không thấp, thực dẫn dụ người ta vào mê cung tình ái.

    - Kêu thật dễ nghe… Đúng là dâm đãng đến không tưởng! - YunHo vừa hưởng thụ mĩ vị vừa nhếch mép - Ngoài miệng thì nói không muốn, kỳ thực trong lòng đã muốn lắm rồi nhỉ? Đúng không hả búp bê đáng yêu của tôi? – YunHo nhanh chóng lột quần cậu ra

    - Không… Không có… Nói bậy! - JaeJoong xấu hổ giận dữ phản kháng – Không… Không có…

    Thân thể vẫn luôn thành thật như vậy, cho dù trong lòng cậu có kêu gào không muốn thì nó vẫn bất đắc dĩ mà có phản ứng.

    YunHo nhìn cậu cười cười, đồng thời chiếc lưỡi lửa nóng cũng dần chui vào nụ hoa giữa hai cánh mông tuyết trắng.

    - A… Ư… hư… Đừng… Nơi đó không cần… - Cảm giác mông mình bị người dùng sức đâm chọc, đầu lưỡi ướt át lại khẽ liếm láp thăm dò ở nơi nào đó, JaeJoong không nhịn được cảm thấy thẹn mà nài nỉ cầu xin

    Nhưng trong lòng thực có chút hạnh phúc…
    Bởi lẽ, nếu như cậu có bị lăng nhục, thì đây là lần đầu hắn làm thế này…
    Mỉm cười…

    JaeJoong trừ bỏ cảm giác thẹn thùng cực độ, còn có một loại hưng phấn đáng sợ truyền đến, phía trước không hề bị đụng chạm cũng đã tiết dịch ra.

    Đầu lưỡi linh hoạt của YunHo không ngừng ma sát nộn thịt ở trong, khiến cậu gần như xụi lơ, buông xuôi tất cả và hoà quyện cùng hắn…

    - Đừng… Đừng… dừng lại… tôi xin anh… - JaeJoong lên tiếng, âm vực không thấp không cao nhưng lại đánh thẳng một phát vào vỏ đại não của YunHo, đánh thức gần như quái vật trong người hắn.

    - Kỳ thực cậu cũng rất thích tôi làm thế mà! – YunHo ha hả cười, vươn đầu lưỡi liếm sạch nước mắt của JaeJoong

    JaeJoong run rẩy chân, đôi mắt đen tuyền mở to nhiễm đầy hơi nước, thân thể hằn đầy vết đỏ và tím bầm của con người phía sau gây ra.

    YunHo chăm chú nhìn con người trước mắt, đặt tay lên áo, cởi bỏ nút thắt trên sơ mi, lộ ra khuôn ngực rắn chắc khỏe mạnh, một tay kéo cậu dúi đầu vào phần thân đang trướng lớn của mình.

    - A… - JaeJoong hét lên một tiếng, lập tức nằm úp sấp giữa hai chân YunHo, cái đầu nho nhỏ đụng vào lớp vải đang dựng cao cao kia. Cậu tái xanh mặt.

    Cái này là…
    Đừng nói…

    - Ngậm vào - YunHo nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng cùng chiếc quần chật chội, cự vật thân kinh bách chiến không thể nhẫn nại được nữa mà bật ra.

    Côn thịt cứng rắn thô dài nổi đầy gân xanh, vừa nhìn vô cùng kinh hãi, đứng thẳng mà đánh lên mặt JaeJoong, khiến cho cậu một lần nữa run rẩy cả người.

    - Liếm cho tốt vào! - Nửa người dưới kêu gào đòi phát tiết làm YunHo không còn duy trì nổi mấy kiểu ôn nhu giả dối, vẻ mặt sắc bén hung hãn, đôi con ngươi phiếm màu đen càng như có âm hỏa thiêu đốt làm người khác không thể kháng cự.

    - Không… Không mà… Xin anh… - Bị côn thịt dữ tợn trước mắt dọa sợ, JaeJoong vội vàng lùi về phía sau, lại bị YunHo túm lấy tóc, thô bạo đặt giữa khố hạ của hắn.

    Khí quan nam tính nóng bỏng mà cứng rắn của người khác cứ như vậy mà tiếp xúc với gò má mình, loại hơi thở bức nhân nồng đậm truyền đến, quả thực làm cậu không thể hô hấp. Khóe mắt cậu ngập nước, sợ tới mức không dám nhúc nhích. Sắc mặt lúc hồng lúc trắng luân phiên.

    Cậu không muốn…

    - Ngại cái gì? Ngày xưa không phải ngày nào cũng ngậm sao? Hay là cậu chê của tôi quá nhỏ? - YunHo nhíu mày, không khách khí mà bắt lấy cái cằm tinh xảo của đối phương, ép cậu mở lớn miệng, đem côn thịt to lớn của mình thúc vào.

    - Ưm… a… a… - Miệng bị bắt phải chứa phần thân cực đại của đối phương, muốn nói cũng không thể nói nên lời, muốn đẩy ra thì càng bị đẩy vào sâu tận cuống họng.

    Trong ánh mắt của hắn, bây giờ nhìn cậu thật đẹp…

    Miệng ngậm tính khí thô và cứng như sắt khiến cho cậu không thở nổi. Mà muốn hít thở được thì phải mở miệng to hết cỡ, điều đó lại làm thuận tiện hắn thúc vào nhanh hơn.

    - A… ư… ưm… - Nước bọt vì miệng mở lớn không thể nuốt vào mà tràn ra khỏi khóe miệng cậu, JaeJoong vì quá khó chịu không nhịn được mà nước mắt giàn giụa.

    Hắn tức giận rút phần thân của mình ra, thuận tiện cướp hết không khí từ trong đôi môi ngọt ngào thơm mùi dâu của cậu.

    - A… Không… Xin… dừng… - Nhận thấy bàn tay thô to của đối phương thâm nhập vào nơi tư mật giữa hai chân mình, JaeJoong vung chân cố gắng đạp hắn ra.

    - Đừng giống mấy lũ đàn bà vờ vịt nữa. Đã ướt đến như vậy rồi còn chối – YunHo nhếch mép.

    - Không phải… - JaeJoong lắc lắc đầu, vừa khổ sở vừa thẹn.

    - Không phải? Vậy đây là cái gì!? – YunHo rút ngón tay trong cơ thể đối phương ra, quơ quơ trước mặt cậu. Kia ngón tay thon dài cứng cáp, khớp xương rõ ràng, dính trên đó là dâm thuỷ trong suốt sáng bóng lung linh.

    - Cái đó… a… không… - JaeJoong lắp bắp

    - Thân thể đã sớm muốn rồi còn chối. Hay cậu muốn tôi làm sớm hơn? Ok! – YunHo túm lấy chân của JaeJoong, bắt chân cậu cuốn sang eo mình - Nếu thế thì tôi sẽ làm đến khi nào cậu ngất thì thôi! - Nói xong liền nâng vòng eo thon gầy của cậu lên, lấy côn thịt to lớn đến sắp nổ ma sát vài cái ở huyệt khẩu rồi đột nhiên cắm mạnh vào.

    Cự vật vừa bước vào thì gặp phải mê cung mềm mại nóng bỏng như lửa đốt, YunHo không quan tâm con người dưới thân như thế nào mà bắt đầu luật động.

    - Không… A… ư… Đừng… - JaeJoong run rẩy cả người khi cả cơ thể đột ngột bị thúc mạnh vào – Không… a… ư…

    Thân thể một lần bị đâm chọc đến tuyến tiền liệt, khoái cảm từng nếm trải lại theo trí nhớ thổi quét mà đến. JaeJoong vừa thẹn vừa nhắm chặt mắt, hi vọng ác mộng sẽ qua nhanh

    - A… Ư… Đừng… Chuyển… Xin… ư… - Vật thể cứng rắn thô lớn ở trong cơ thể tạo nên cảm giác dị thường, có cảm giác ngũ tạng tựa như bị đâm thủng, làm cho JaeJoong không khống chế được bật ra một tiếng rên rỉ kì quái.

    Mà loại tiếng kêu vừa thống khổ vừa ngọt ngào này, lọt vào tai lại có một phen phong tình khác.

    Quái vật đã thức tỉnh hoàn toàn…

    - Cái miệng nhỏ nhắn dưới đây của cậu có vẻ thành thật hơn, nuốt tôi sâu đến vậy mà - Lời nói hạ lưu cùng những cú đâm chọc kịch liệt làm cả người cậu run rẩy, càng không muốn nghĩ, loại kích thích này lại càng đánh sâu hơn vào cảm thụ của cậu. Cự vật khổng lồ kia vừa rời khỏi cơ thể một chút lại bất ngờ đâm mạnh vào, đằng này còn đâm vào sâu hơn.

    Côn thịt không ngừng ma xát lên vách tường lửa nóng, đau đớn dần được thay thế bởi khoái cảm. Cúc hoa mẫn cảm liên tục bị xâm nhập xỏ xuyên đến nơi sâu nhất trong trí nhớ, JaeJoong liên tục vặn vẹo hông mình, muốn dứt ra nhưng lại bị kéo lại. Mà khi cậu chỉ cần nghĩ giờ phút này bọn họ đang làm chuyện như vậy, tiểu huyệt vô thức xiết chặt hơn. Cự vật trong cơ thể tựa hồ lại trướng lớn thêm một vòng.

    - Kẹp chặt thế? - Khoái cảm như dòng điện lưu theo dọc sống lưng đánh thẳng lên ót, làm cho hắn suýt nữa không kiềm chế được mình mà tổn thương con người bé nhỏ dưới thân. YunHo nhịn không được mắng một tiếng, đem đối phương áp đảo trên mặt đất, mở rộng hai chân cậu ra sức chuyển động.

    Bất giác JaeJoong mở hờ con mắt, một khuôn mặt tuấn mĩ hiện ra

    Mái tóc đen pha vài sợi nâu sậm lòa xòa trên trán, có chỗ còn bết vào mặt, áo sơ mi trắng ướt đẫm đã cởi bỏ toàn bộ cúc áo, lộ ra làn da rắn chắc khỏe mạnh bên trong, da thịt màu đồng phiếm ướt, không hề mang theo một tia nữ tính. Đó là một cơ thể nam tính hoàn toàn, khác hẳn với thân thể gầy yếu trắng nõn của chính cậu.

    JaeJoong nhìn đến thất thần, cánh tay gầy yếu vô thức quấn quanh tấm lưng rộng lớn của người nọ, hai má nóng bừng lên nhắm chặt mắt lại.

    Cậu chịu thua rồi…
    Cơ thể này, trí óc này, thua rồi…
    Không thể phản kháng, chỉ có thể chấp nhận sự thật…
    Cậu vẫn yêu hắn…

    - A… ư… ưm… haa… - Miệng cho dù đã cắn chặt đi chăng nữa thì vẫn lọt ra ngoài những tiếng âm thanh cao trong vút

    - Thích chứ? – YunHo cười sau khi nghe được tiếng hét chói tai của cậu – Cậu vẫn rất mẫn cảm… Vì thế thể hiện ra nào! – Nói xong, thân dưới càng di chuyển nhanh hơn

    - A… ư… urg… - Thân thể bị đâm chọc lợi hại, khiến cậu nước mắt giàn giụa, vừa thống khổ vừa sung sướng – A… a… ư… Nơi đó không cần… - Nơi sâu nhất trong vơ thể bị thúc vào, một đợt lại một đợt thống khổ lẫn sung sướng không nói nên lời nhanh chóng đánh sâu vào giác cảm, JaeJoong không kiềm được cao giọng thét chói tai, cuồng loạn lắc đầu bắt lấy lưng người bên trên.

    - Shit! - YunHo hưng phấn chửi thề, nhanh chóng lật lại thân thể mềm mại đáng yêu kia, mở rộng hai chân, đem cậu quỳ gối trên giường mông nhếch lên cao.

    Nhìn thấy tính khí tím đỏ thô dài của mình không ngừng ra vào tại huyệt khẩu ướt át, nộn thịt bên trong theo mỗi lần rút ra mà bị kéo căng, phát ra ánh sáng hồng diễm. Cảnh vật như thế này đập thẳng vào mắt, khiến dục vọng hắn lần nữa lại trướng lớn thêm một chút.

    - A… Ưm… Không… aaa… - Thân thể JaeJoong mềm oặt, quỳ úp sấp trên mặt đất, đôi chân gầy yếu trắng nõn run rẩy.

    Cảm giác vừa bị đẩy ra lại được đột ngột kéo lại, cự vật to lớn tím hồng cũng thuận theo, đâm vào vách tràng khiến cậu cảm thấy như sắp bị đâm thủng. Loại tư thế này, không phải chưa bao giờ làm, nhưng thực sự rất chật vật, cậu kham không nổi.

    - Rõ ràng bị tôi làm cho thích như vậy, sao lại nói dối? - Hắn nói lên tai người dưới thân, bàn tay to nắm lấy phần thân của cậu xoa nắn, khàn khàn nở nụ cười.

    - Không… a…. dừng… a… ưm… - JaeJoong bị ngôn ngữ hạ lưu của hắn khiêu khích vừa mẫn cảm vừa thẹn, cả người sợ run.

    - Chậc chậc… Thân thể này, thật đúng là không phải dâm đãng bình thường! – YunHo cười ha hả, cúi xuống gặm lấy cái cổ tuyết trắng của JaeJoong.

    Tiếng thở dốc trầm thấp, tiếng rên rỉ hỗn loạn khi thì cao vút lúc lại chùng xuống quanh quẩn trong phòng ngủ, thiếu niên cao lớn đè nặng lên mĩ thiếu niên trắng gầy, tham lam mà hưởng thụ món ngon trước mắt.

    Trong không khí bồng bềnh hơi thở nồng đậm…

    End chap 5
    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty Re: [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Mon Aug 27, 2012 10:38 am

    *Dòm*

    Hông có ai onl hết á

    Fic ganda \m/

    P/s: Tha lỗi thì đã ém lâu vậy . Mn thành hươu cao cổ chưa na
    P/s 2: Bé đã sửa lại cách viết ya của mình TT^TT. Mong chưa đạt đến mức danmei

    Chap 6:


    - Ah… Dừng… A… đừng… urg… a… không… được… ư… a… - JaeJoong nức nở cầu xin con người đằng sau có thể dừng lại, hay chi ít là chậm lại được không. Cậu thực sự chịu hết được rồi, cảm giác cự vật liên tục đâm mạnh như xáo trộn hoàn toàn lục phủ ngũ tạng bên trong, đau đớn đi kèm khoái cảm liên tục đánh vào tâm trí, khiến cậu bật ra những tiếng lúc cao lúc thấp, thực câu dẫn lòng người.

    - Xem ra cái miệng dưới đây thành thật nhất. Không như cái ở trên, toàn nói những câu làm người khác đau lòng. – YunHo nhếch mép, cúi xuống đưa đầu lưỡi liếm láp vành tai đỏ ửng của JaeJoong.

    - Dừng… Tôi… aa… đừng… sắp… - JaeJoong thốt ra khó nhọc.

    - Đã lâu không gặp, xem ra cậu vẫn còn nhớ tôi. Nơi này vẫn vừa khít với tôi, không thừa không thiếu một li. Có khi còn siết chặt hơn ấy chứ - YunHo khàn khàn nở nụ cười. – Tôi cũng sắp cho cậu rồi này. Giữ đấy. - Hắn túm chặt eo cậu, thúc đẩy nhanh và mạnh hơn.

    - Đừng… AAAAAAaaa… - Cảm giác tất cả sức lực bị dồn nén ở thân dưới đột ngột bị giải phóng, JaeJoong xụi lơ ngã phịch xuống giường, chỉ có từ thắt lưng trở xuống vẫn bị YunHo nâng lên ngang eo hắn.


    Hắn ra cùng lúc với cậu…

    Cơ thể thêm một đợt co rút khi cảm nhận thứ chất trắng đục nóng hổi chảy vào tận sâu trong cơ thể, JaeJoong như một lần chết đứng khi cảm thấy phần thân thô to trong cơ thể lại cứng rắn đứng lên, mà lần này lại trướng lớn thêm nữa.

    - Anh… anh… - Cậu lắp bắp, không nói được nên lời, khuôn mặt tái xanh nhìn hắn. Cậu quá mệt rồi, thực tình không biết đã bao nhiêu hiệp, nhưng nếu cậu đếm không nhầm, hắn đã ra bên trong cậu nhiều, đến nỗi mà bây giờ cậu không đủ sức để nhấc cả một ngón tay.

    - Hửm? Cậu mệt? Nhưng tôi còn sức lắm! – Nói xong, hắn lật người cậu lại, rồi để cậu ở tư thế nửa nằm nửa ngồi. YunHo ngắm nhìn khuôn mặt gần kề sát mình, thân dưới bắt đầu thúc vào, nhịp độ càng lúc càng nhanh, không quan tâm đến lời cầu xin van vỉ của JaeJoong.


    Nhìn đôi môi sưng đỏ vì bị hắn dày vò quá nhiều đang khẽ nhếch lên, liên tục phát ra những âm thanh khiêu khích dục vọng, hắn hôn nhẹ lên đôi môi ấy nụ hôn tận chính trái tim mình, nhẹ nhàng, nâng niu và ấm áp…

    Nhưng nụ hôn này…
    Có phải sẽ còn nữa?



    ..
    .


    - JaeJoong… cậu rất đẹp… rất dễ thương và đáng yêu… - Trước khi lịm đi, JaeJoong chỉ nghe được câu đấy, và sau đó thì mí mắt bắt dầu nặng trĩu, đôi mi dày cong vút khép lại, cơ thể co rút đón nhận tinh chất của hắn…

    Nhưng nếu cậu có thể thức thêm tí nữa, thì đã nghe được một thứ, có thể với con tim cậu, nó sẽ rất hạnh phúc…

    - Đó là lí do tôi yêu cậu… Nhớ đấy JaeJoong… - Hắn hôn nhẹ lên trán khi biết con người trước mắt mình đã ngất. Đau, nhưng có thể dừng lại sao?

    Có dừng lại, thì cũng chẳng xoay chuyển được gì…
    Có dừng lại, thì những gì hắn đối xử với cậu vẫn còn đó...
    Cơ thể này, đầu vết hôn và tím bầm của hắn, trái tim này, bị hắn rạch vài nhát sâu hoắm, tưởng như không thể lành, không thể chữa, không thể hàn gắn, chỉ có thể để lại vết sẹo to tướng đến âm ỉ…

    Cười chua xót…
    Hối hận?
    Có lẽ…
    Hối hận vì không dám bày tỏ tình cảm…
    Hối hận vì không dám nói từ: “Anh yêu em”…
    Hối hận vì trót làm con người này đau đớn, dằn vặt…
    Hối hận vì trót giam cầm con người này quá lâu…
    Hối hận vì tất cả…
    Nhưng giờ có muốn cũng không thể quay đầu lại rồi, đã đi quá xa, chỉ có thể đi tiếp, không thể ngoảnh lại, chỉ có thể nắm giữ người đó bằng xiềng xích, giam cầm người đó bên mình…
    An angel in the box,
    Can’t get out…
    Forever…


    Ngước nhìn bầu trời đã nhẻm sáng sau khi cậu ngất, hắn nằm xuống bên cạnh, đưa tay vuốt những lọn tóc đen tuyền bết trên trán và hai thái dương. Hắn hôn cậu, đắp chăn lại cho cậu và hắn, đưa vòng một tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé áp chặt vào mình, như muốn giữ lại, sợ vụt mất, sợ khi mở mắt ra, sẽ không thấy con người này nữa…
    Hắn thiếp đi, khoé môi giãn ra một chút…
    Một nụ cười?

    Phảng phất đâu đây hương hoa lys dịu dàng…


    - Ngủ ngon… - Cậu xuối cùng của hắn trước khi rơi vào giấc ngủ dễ chịu lần đầu tiên trong suốt 5 năm hắn có…


    ____________________________

    Ngay từ ngày xưa, cậu đã có thói quen dậy thật sớm, một phần cũng vì cậu không thể để hắn nhìn thấy cậu, và một phần cũng vì cậu không có gan đế đối mặt với hắn.
    Nhưng lần nào cũng vậy, cậu đều đứng ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn rồi mới nén cơn đau dưới thân để về phòng.

    Còn hắn, ngay từ lúc cướp lấy lần đầu của cậu, hắn luôn tự ép chính bản thân dậy sớm hơn cậu, nhưng không biết nữa, càng thức sớm, thì cậu càng dậy sớm…
    Hụt hẫng…
    Đừng hỏi vì sao, bởi vì hắn muốn ngắm khuôn mặt thánh thiện đáng yêu tựa thiên thần của cậu, trông rất bình thản, không phải khuôn mặt sợ sệt hằng ngày khi nhìn thấy hắn.
    Và có một bí mật, trước khi hắn nằm xuống bên cậu, hắn đều hôn nhẹ lên mắt, trán, má và đặc biệt là đôi môi xinh đẹp ấy, như một lời chúc ngủ ngon. Đấy là lúc tâm trạng hắn rất yên bình…


    Lần này cũng vậy, khi hắn thức dậy thì cậu cũng đã rời đi.

    - Chết tiệt! Mẹ nó! – YunHo lớn tiếng chửi thề, tay vò nát lớp chăn quấn ngang eo mình. Nhưng sau đó hắn lại nhếch mép.

    Đúng rồi, hắn quên mất một điều, hắn chỉ cần tiến thêm một bước nữa, hắn đã có trong tay thứ quan trọng nhất của cậu…
    ChangMin…

    – Unzen. Vào đây. - Hắn lớn giọng. Sau đó cánh cửa nâu dần dần mở ra.

    Xuất hiện đằng sau là một cậu bé với đôi mắt hổ phách sắc lẻm, sát khí và mái tóc khá xoăn màu vàng nhạt, thoáng nhìn thì chỉ mới 9, 10 tuổi thôi. (Au: Đây là nhân vật chap 3 mà bạn Jae thấy sợ ế )

    - Sao? Jess? Về Hàn rồi! – Unzen mỉm cười, dựa vào cửa, đưa ánh mắt nhìn YunHo và cả chỗ trống bên cạnh chủ nhân của mình.

    - Không. Thứ tôi nói với cậu. – YunHo cười cười.

    - Đồng ý rồi. Xem ra, khi cậu ta biết tất cả đều do anh sắp đặt thì cậu ta sẽ hận anh thêm?

    - Nhưng tôi đã có được cậu ấy. Thế thôi, chỉ cần có được JaeJoong, tôi có thể lợi dụng tất cả.

    - Nhưng khi đứa con “mà anh yêu quý” về với JaeJoong thì sao? – Unzen nhấn mạnh, câu nói có chút mỉa mai

    - Tôi có cách khác. ChangMin không phải là đứa bất hiếu. Tôi biết. – YunHo quấn ngang cái khăn quanh eo rồi chậm rãi vào phòng tắm. - Cậu dọn phòng đi, cộng với tìm mọi cách liên lạc với người mà JaeJoong sẽ ở cùng khi về Hàn. Lợi dụng cho tôi! – Câu nói đầy hàn khí cất lên, sau đó thì con người vừa phát ngôn ra câu nói ấy bước vào phòng tắm.



    Unzen thở dài, lắc lắc đầu…
    Thực sự tên này đã làm quá rồi…

    - YunHo. You’re so crazy!!! *Baka-sama!!! (Trans*: Chủ nhân ngốc!!!)

    __________________________

    Biệt thự For you, 6h sáng…

    “King… koonggg…” - Tiếng chuông cửa vang lên.

    - Appa! Appa về rồi! – ChangMin ôm chầm lấy con người đang đứng trước cửa, hít hà hương thơm hoa lys của appa mình.

    Nhưng hôm nay, bỗng nhiên cơ thể câu lại phảng phất một mùi của người khác…
    ChangMin im lặng, bỏ JaeJoong ra, nhìn cậu hồi lâu.

    - Con sắp đi học rồi hả? – JaeJoong dịu dàng ôm chầm đứa con của mình, hôn nhẹ lên má nó khi thấy nó đang khoác lên bộ áo của học viện My Destiny.

    - Appa. Người appa có mùi lạ lắm. Mùi của người khác. Nhưng con nghĩ đó không phải là con gái. Hay con nhầm? Chắc appa đi gặp umma con ha? – ChangMin dõng dạc

    JaeJoong xanh mặt, cậu cười gượng - Ngốc quá! Appa nói bao nhiêu lần rồi? Umma con không còn trên đời này nữa. Nhưng con đừng buồn, còn appa sẽ che chở và bảo vệ con mà - Cậu cúi xuống xoa đầu ChangMin.

    - Thế umma con tên gì ạ? Appa chưa nói cho con biết! – ChangMin dùng ánh mắt tò mò hỏi JaeJoong. Nhưng nếu nhìn kĩ, nó vừa ánh lên một tia lạnh giá, sắc bén đến ghê người.

    - Umma con… umma con… tên… - JaeJoong lắp bắp, đôi ngươi liên tục đảo qua đảo lại – À. Umma con tên Kim TeeHee. Đẹp lắm. – JaeJoong mỉm cười, vuốt má con trai. Nhưng cậu vẫn sợ, liệu nếu nó phát hiện ra Kim TeeHee không phải là umma nó thì sao?

    - Thế ạ? Mà tối qua appa làm gì vậy? Con đợi mệt quá nên xin sang nhà KiBum ngủ rồi.

    - Tối qua, bạn appa có chuyện. Nên appa ở lại giúp đỡ thôi. – JaeJoong cố gắng cúi xuống bế ChangMin lên, cậu cần lên phòng tắm rửa. Tinh chất của hắn vẫn ở trong cậu, gây ra cảm giác ẩm ẩm ướt ướt, nhột nhạt khó chịu ở phần hạ thân cộng với cái đau như xát muối này nữa. Thực sự cậu rất muốn tắm ngay bây giờ!

    Đừng hỏi tại sao. Cậu không muốn ở trong nhà hắn, nơi mà đi đâu cũng thoang thoảng mùi hương nam tính mà mỗi khi xong trận hắn đều ôm cậu vào lòng. Thứ mùi ấm áp, nóng cháy như bảo vệ, ôm ấp và chở che…

    - Để appa bế con vào nhà nhé! – JaeJoong thoăn thoắt vào nhà, đặt ChangMin xuống nệm, mình nhanh chóng lên cầu thang.

    - Appa, con sang nhà KiBum. Appa bạn ấy có nói sẽ chở con đi học cùng. – ChangMin nói vọng lên rồi cầm cặp sách đi ra khỏi cửa. Bỗng chốc khoé miệng nhếch lên một cái

    JaeJoong? Ông sao không mau lột cái mặt nạ giả tạo ấy ra để đối xử với đứa-con-mà-ông-đã-từng-bắt-cóc xem nào?

    __________________FLASH BACK______________

    Tối qua, sau khi ăn cơm xong

    “RẦM” – Cánh cửa suýt bung vì cú đạp đầy nguy hiểm của nhân vật nhí nhất nhà – Kim ChangMin

    - Bác Chul, bác biết cháu đến đây làm gì không? – ChangMin nhìn HeeChul rồi mỉm cười, đằng sau là cả một cơn lửa giận che giấu sau khuôn mặt đáng yêu đó. Nó bước tới.

    - Eh… à… ờ… rồi… bác… bác chỉ đùa thôi… - HeeChul đưa hai tay ra trước đầu hàng, đi lùi về sau.

    - Đùa? Bác à… Bác nghĩ cháu bác hiền lành vậy sao… - ChangMin lại bước đến nữa

    - Hề hề… - HeeChul cười gượng – Thôi, bác đi chơi với HanGeng đây! Tạm biệt cháu – HeeChul nói xong tức tốc chạy đi, để lại trong phòng thằng nhóc đầu đầy lửa giận.

    ChangMin, bác xin lỗi…

    _______

    Nó đang sững người, bởi sau khi bác nó vừa ra khỏi cửa thì bác nó lại nhận được tờ fax tài liệu của người quen, theo nó là vậy

    Thông tin về Kim JaeJoong, sự việc đứa con của Ông trùm Mafia – Jung YunHo bị bắt cóc:

    Ngày 18/2, sau khi phu nhân của Jung YunHo hạ sinh một bé trai kháu khỉnh tên là Jung ChangMin, do sự bất cẩn của bệnh viện, đứa bé đã bị một người lạ mặt bắt cóc, theo điều tra riêng của YunHo, người này có tên là Kim JaeJoong

    Một phát đánh thẳng vào tâm trí của ChangMin, nó không tin…

    Sở dĩ Kim JaeJoong bắt cóc vì biết Jung YunHo là người rất giàu có, nên y đã âm thầm dắt đứa bé đi, ở nhờ nhà với 4 người vô tội khác hòng thừa cơ chiếm đoạt tài sản…


    ChangMin không tin vào mắt mình nữa. Nó vò nát tờ fax. Lúc đó lại có thêm tờ khác đi tới, nó vội vã cầm lên đọc

    HeeChul, những điều về Kim JaeJoong mà cậu nhờ tôi đã xong rồi.
    Tôi không ngờ là cậu ấy lại thủ đoạn như vậy
    Nhưng theo tôi, cậu nên nói với ChangMin đi, cẩn thận JaeJoong lại làm gì nó nữa

    Kí tên
    Thám tử
    Anzen Kyouru

    P/s : Đây là đường link, nếu cậu không tin thì vào coi đi. Kim JaeJoong 100%
    http.www.000xxx88.com


    ChangMin nhanh chóng ghi vào tên đường link, đút vào túi hai tờ fax rồi chạy vụt lên phòng.

    Và trong cái link đó, là một đoạn clip mà khi JaeJoong bắt nó rồi chạy đi…

    Tối đó nó đã khóc rất nhiều…
    Nó đau…

    _______________END FLASH BACK______________

    - Ok. Con đi học vui vẻ nhé! – JaeJoong nói vọng xuống trước khi bước vào phòng tắm.

    “Cạch” – JaeJoong đóng cánh cửa sau mình lại, cậu xả nước vào bồn rồi từ từ gỡ bỏ lớp quần áo xung quanh mình ra…

    Và rồi, một cơ thể trắng nõn chi chít vết đỏ tim bầm lại hiện ra lần nữa, cậu nhếch mép, đưa tay chạm vào vết cắn của hắn ở trên cổ

    - Heh… Haha… Haha… ha… Hức… hức… hư… - JaeJoong cười rộ, rồi lại gục đầu xuống mà khóc…

    Lí do?
    Không biết, con tim này không biết, chỉ cảm thấy rất đau, đau, dường như nó lại bị rạch thêm một nhát nữa rồi…



    ..
    .

    Khóc chán, cậu ngâm mình vào trong làn nước nóng, nó khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn, nó gây cho cậu cảm giác như được bảo vệ, được che chở, được cảm thông…

    JaeJoong nuốt nước bọt, đưa một tay xuống hậu huyệt của mình, đẩy nhẹ vào để cho thứ tinh chất của hắn ra hết. Xót quá…


    ..
    .


    Cứ thế lúc cậu tắm xong thì đồng hồ cũng đã hơn 8h sáng…

    End chap 6
    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty Re: [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Wed Aug 29, 2012 9:05 pm



    Chap 7:


    10h sáng, hai ngày sau, sân bay:

    - Bye em. Sang đấy mạnh khoẻ nhé. Mà em có chắc khi nói rằng không cần người lo cho em không? – HeeChul lo lắng, nếu mai mốt khi nó mất ChangMin thì biết ai lo cho nó đây…

    - Không sao đâu hyung. Em ko thích bị hầu hạ. Mà hyung mua hộ em một căn hộ nhỏ rồi đúng không? – JaeJoong mỉm cười, có lẽ ác mộng hôm qua khi gặp hắn đã tan biến rồi.

    - Ừ. Đây là địa chỉ của nó, cố lên nhé JaeJoong. – HeeChul gọi với theo khi JaeJoong đi sâu vào khu Thượng hạng



    __________________________

    Khu nghỉ VIP
    Phòng ăn

    - MinMin, con thích ăn cái gì? – JaeJoong ân cần quay sang hỏi con trai mình

    - Ăn gì kệ tôi! Không cần ông quan tâm! – ChangMin nhếch môi, xài một giọng nói lạnh lùng nói với JaeJoong


    JaeJoong hoảng sợ, ngạc nhiên nhìn ChangMin, nhưng rồi cậu cũng mỉm cười. Chắc là về Hàn không gặp được KiBum nên giận dỗi đây

    - MinMin ngoan nào, có gì appa bảo KiBum tạo Skype rồi tụi con nói với nhau hen, xài wedcam luôn. – JaeJoong nở nụ cười, xoa đầu ChangMin.


    Nó im lặng, liếc nhìn JaeJoong rồi nhếch môi…
    Một nụ cười khinh thường.

    JaeJoong ngỡ ngàng, ánh mắt buồn thăm thẳm dõi theo dáng người bé nhỏ đang tiến sâu vào phòng ăn

    _____________________________

    Biệt thự For you, phòng HeeChul

    - Alô?

    - Có lẽ như nó đã biết rồi, còn vụ về Hàn thì nhờ ngươi. Nhưng hãy nhớ lời hứa của mình rằng: KHÔNG-BAO-GIỜ-ĐƯỢC-TÌM-ĐẾN-JAEJOONG! – HeeChul gằn mạnh câu cuối

    - Ok.

    ______________FLASH BACK______________

    - Xin chào quý khách. - Giọng cô tiếp viên hân hoan khi thấy một cậu nhóc với mái tóc màu xanh lơ cùng với bộ đồ trắng và đường kẻ đen tiến vào

    - Cô à. Cho tôi gặp giám đốc. – Unzen liếc mắt nhìn về cô bán hàng

    - Xin hỏi,… em có hẹn trước không? - Quản lí cúi người xuống hỏi

    - Hẹn? Cứ kêu giám đốc ra là biết. – Unzen nhếch môi, đặ cơ thể mình xuống tấm salon trắng trong phòng

    - Nhưng…

    - Được rồi, kêu nó vô đây. – HeeChul cất tiếng cắt ngang lời của nhân viên mình

    Unzen nghe được liền đứng dậy, bẻ đầu bẻ cổ vài cái rồi đủng đỉnh đi vào. Trước khi đi không quên liếc nhìn đám người đang bàn tán sau lưng, mỉm cười…

    Nụ cười nham hiểm đáng sợ…


    - Cậu tới đây làm gì? – HeeChul hỏi ngay lập tức khi cánh cửa đằng sau Unzen đóng lại

    - Mới vào chưa mời tôi ngồi mà đã hỏi liền vậy. Tôi nhớ ngày xưa anh là người rất có phép tắc mà.

    - Cậu muốn gì thì cứ huỵch toẹt ra đi. Thằng YunHo đến đây rồi đúng không? Nó muốn tìm lại JaeJoong à? Lời hứa của nó với HanKyung đâu rồi?

    - Heh. Câu hỏi đầu thì đúng, YunHo đã đến đây để thanh toán vài thứ. Câu hỏi thứ hai thì hoàn toàn sai. YunHo tới đây để lấy lại ChangMin. Câu hỏi thứ ba thì ông chủ vẫn giữ, anh khỏi lo. Vẫn là cái lời hứa cho JaeJoong sang Pháp đấy thôi.

    - ChangMin?! Điên à?! JaeJoong và ChangMin là hai cha con đấy! Thằng YunHo có cái quan hệ gì với ChangMin mà đòi lấy nó đi! – HeeChul giật phắt người, quát

    - Anh lầm rồi. JaeJoong và ChangMin là mẹ con mới đúng. Anh tưởng YunHo không biết mà anh ém nhẹm sao? – Unzen nhếch môi – YunHo nói, chỉ cần anh đưa cho ông chủ ChangMin, YunHo sẽ không tìm JaeJoong nữa.

    - … - HeeChul im lặng, sau đó chậm rãi hỏi - Tại sao lại muốn đem ChangMin đi?

    - Vì… ChangMin là con trai của YunHo. – Unzen khẳng khái đáp

    - Muốn con trai thì ra ngoài kiếm vài người mà làm. Chẳng phải mấy năm trước đều vậy sao?? – HeeChul nhếch mép.

    - Ông ấy không thích trẻ con. Nhất là khi chúng nó khóc, rất ồn và nhức đầu. Tốt nhất là cần một đứa thông minh và sáng suốt như ChangMin. – Unzen ngồi phịch xuống ghế, cầm lấy bình trà, rót vào tách rồi uống.

    - Thế sao… Có chắc là sẽ không tìm JaeJoong? – HeeChul gặng hỏi, y là một người rất thương JaeJoong, trong ba người – Kim HeeChul – Kim JaeJoong – Kim JunSu thì JaeJoong là đứa khổ nhất. Nên y luôn dành hết tình yêu thương của mình cho nó.

    - Anh bao giờ thấy YunHo thất hứa chưa? – Unzen nhấp một miếng trà. – JaeJoong sẽ được tự do mãi mãi mà. ChangMin theo YunHo thì chẳng khổ đâu, có tiền đầy đủ không thiếu gì hết. Ở nhà thì có người hầu, lên tiếng một cái là xong. Còn được đi du học ở các nước trên thế giới. ChangMin sống vầy sẽ tốt hơn. – Unzen nhếch môi khi thấy HeeChul lưỡng lự, sắp thành công rồi - Cộng với nó là con trai, xa JaeJoong thì chẳng sao hết.


    HeeChul im lặng, sau đó gật đầu:

    - Được. Tôi đồng ý. Nhưng chỉ sợ ChangMin không theo ngươi về với YunHo thôi.

    - Tôi có cách. Nhưng ChangMin sẽ ghét JaeJoong. Được chứ?

    - Nếu có thể giúp JaeJoong. – HeeChul ngẩng cao đầu

    - Nghe này…

    ___________________END FLASH BACK________________

    HeeChul thở dài, y đã quyết định đúng ư? Hay là đó chỉ là một tội lỗi sai lầm?

    Nhưng tất cả chỉ để cho JaeJoong hạnh phúc, không đối mặt với YunHo là đã quá tốt rồi. Y sợ JaeJoong lại khóc nữa, đã biết bao nhiêu lần y thấy cậu khóc một mình, cái ánh mắt vô hồn của cậu khi dõi ra cửa sổ, và niềm hạnh phúc trong mắt cậu khi thấy được YunHo để rồi chút nữa nước mắt sẽ theo khoé mi mà rơi, tiếng nức nở bị kềm hãm trong đêm tối, chẳng thể bộc phát, chỉ có thể chôn vùi vào trái tim vốn chẳng còn có hai chữ: Hi vọng…

    Y biết, cậu yêu YunHo, yêu cái con người làm cậu khóc từng đêm như vậy.

    Nhắm mắt, HeeChul lặng lẽ để từng giọt lệ trào xuống khuôn mặt rất đẹp của mình.

    Y nhớ lại lần đầu gặp ba anh em nhà hắn…

    _____________________FLASH BACK__________________

    Gia đình họ Jung theo nghề mafia từ đời ông sơ đến giờ, nhưng khi đến đời appa của YunHo thì lại khác. Ông không đặt ba đứa cùng họ, mà khác họ. Nhằm tránh trường hợp khi một đứa lên chức ông chủ thì đứa khác sẽ bị bắt làm con tin…

    Và cũng để thảm hoạ không xảy ra trước mắt ông được nữa. Ông quá mệt rồi, không thể trơ mắt mà nhìn một trong những người con của mình gục xuống để theo bước chân của chính vợ ông…

    Cái ngày vợ ông mất, ông đã nghe tin báo rằng: Nàng đã sinh cho ông ba thằng con trai…
    Ông khóc, khóc vì ông không biết quan tâm đến người vợ thân yêu của mình…

    Ngày hôm đó, ông đặt đứa con đầu là HanGeng, ngày sinh 9/2
    Đứa thứ hai là Jung YunHo, ngày sinh 6/2
    Đứa cuối cùng là Park YooChun, ngày sinh 4/6

    Lí do đứa thứ hai ông đặt họ Jung vì lần đầu gặp nó, nó không khóc. Giống như một con sói, có tính tự lập rất cao…

    Khi tất cả được 5 tuổi thì ông bắt đầu để chúng tự phát triển, ông không muốn gượng ép chúng…
    Nhưng có lẽ, vị thần may mắn đã mỉn cười với ông, HanGeng và YooChun, chẳng đứa nào muốn tranh giành ngôi của YunHo cả.

    Nhưng điều ông lo nhất, trong ba đứa, YunHo là người có tính cách rất đáng sợ. YunHo ngay từ nhỏ đã bộc lộ tư chất làm lãnh đạo của mình nhưng ông vẫn thấy nó quá cô đơn.

    Ông đã nhờ HanGeng giúp YunHo trở nên ấm áp. HanGeng đồng ý.
    Ngày sinh nhật thứ 15 của YunHo, HanGeng dắt về ba người nô lệ.

    Một là Kim HeeChul
    Hai là Kim JaeJoong
    Và ba là Kim JunSu

    YunHo nhăn mặt, ai cũng dơ bẩn như nhau. Chẳng biết anh trai mình có ý gì đây.

    HanGeng thích HeeChul từ cái nhìn đầu tiên nên đã dõng dạc tuyên bố ngay trong sinh nhật của em trai mình rằng :

    - Anh lấy HeeChul, hai người còn lại, hai em tự quyết.

    - Không được! – HeeChul gằn lên, ánh mắt toé lửa nhìn HanGeng– Tụi nó còn quá nhỏ! Một mình tôi đã là quá đủ rồi!

    - Sao?! Cưng chẳng thể rời xa được chúng? – HanGeng nâng cằm HeeChul lên - Nhớ đây, ta là chủ nhân của cưng. Cưng biết khi cưng làm nô lệ thì hầu hạ chủ nhân bằng cái gì không?

    - … Được. Nhưng tôi muốn một điều, ngày nào cũng phải nhìn thấy JaeJae và SuSu! – HeeChul nhắm mắt, khẳng khái nói.

    - Nô lệ mà cũng ra điều kiện?! HanGeng à, hyung có một nô lệ vui phết đấy – YunHo mở miệng, âm thanh lạnh lùng chêm vào. Nhưng âm thanh này lại thêm một vài phần xỉa xói

    - Haha. Được. Hay lắm. Nếu cưng muốn – HanGeng dắt tay HeeChul đi, bỏ mặc lại 4 người sau lưng mình. – Này, thích thì chọn một người thôi. Hyung cho mượn. Không phải cho luôn đâu! Quà của YunHo thì hyung để trong phòng ấy.



    ..
    .

    YunHo nhếch mép nhìn JaeJoong đag ôm chặt JunSu, mở miệng:

    - Tên gì?

    JaeJoong im lặng
    YunHo nhíu mày

    - Tên gì?

    JaeJoong vẫn im lặng
    YunHo gân xanh nổi đầy trán

    - Tao hỏi, mày-tên-gì?

    - Thế tôi hỏi lại, anh tên gì? – JaeJoong giương đôi mắt to nhìn YunHo

    Hắn ngạc nhiên, rồi chợt nhếch môi. Con người trước mắt hắn thực sự rất giỏi, dám hỏi ngược lại hắn cơ đấy.

    Điều đầu tiên hắn nhìn ở cậu là: Thú vị.

    - Jung YunHo.

    - Tôi là Kim JaeJoong. – JaeJoong mỉm cười nhìn YunHo.

    - Haha. Mày… rất thú vị… Tao chọn mày. Giờ mày là búp bê của tao. Hiểu chứ? – YunHo cười sảng khoái

    - Búp bê? Tức là ngồi một chỗ nói chuyện với anh à? – JaeJoong ngây thơ ngước nhìn YunHo. Con người này thực sự rất đẹp, hắn sở hữu tất cả những nét đẹp của đàn ông. Khác hoàn toàn với cơ thể gầy yếu trắng nõn của chính mình…

    Cảm nhận đầu tiên cậu thấy ở hắn là: Đẹp

    Và còn một điều nữa, cậu thấy hắn quá cô đơn… Giống như không có bạn vậy.

    - Nhưng tôi muốn gặp Susu và HeeChul, anh cho tôi đi xung quanh nhà được không?

    - Anh em giống nhau nhỉ? Đồ chơi cũng biết ra điều kiện à? Được, nhưng phải biết ngoan ngoãn, hiểu chứ?

    - Tôi sẽ làm bạn với anh. Anh sẽ chẳng cô đơn nữa đâu! – JaeJoong mỉm cười nhìn YunHo

    YunHo ngạc nhiên. Và sau đó, hắn đã xếp lại ý định trong đầu mình.
    Tìm hiểu trước hãy ăn sau…


    End chap 7
    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty Re: [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Thu Aug 30, 2012 11:17 am

    Va lung tung . Nhân dịp va lung tung, bé chúc tất cả ai đang có bồ hạnh phúc bên ng` í. Và những ai hum nay vừa tỏ tình thì sẽ đc đáp lại

    Chap này là chap siêu pink . Cho các bợn nào bức xúc với mấy chap trước thì chap này sẽ đc thỏa mãn . Cứ bềnh tễnh bởi vì chap 9 chẳng pink đc nữa âu :-j *Khà khà*

    Chap 8
    :

    - YunHo nah! Ra đây này! - Tiếng của một cậu nhóc với đôi mắt to tròn và khuôn mặt trắng bóc cất lên. Cậu vừa tìm thấy một thứ rất là dễ thương na~~~

    - JaeJoong. Tôi nhớ là đã bảo cậu gọi tôi bằng Jung thiếu gia. – YunHo nheo nheo mắt bước tới. Giọng nói có phần bực tức và khó chịu.

    - Nhưng nó không tạo cảm giác ấm cúng. Nhưng anh cũng gọi tôi bằng JaeJoong còn gì. Nếu như tôi phải gọi anh bằng Jung thiếu gia thì anh cũng phải gọi tôi bằng Kim công tử chứ! – JaeJoong phồng má nhìn vào YunHo. Cậu biết, hắn và cậu vai vế khác nhau, hắn là chủ nhân, cậu là nô lệ, nhưng không biết, trong thâm tâm thôi thúc muốn gọi hắn bằng YunHo.

    Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong veo của đầu xuân, JaeJoong chợt ngạc nhiên. Ánh mắt bỗng chốc nhìn vào một khoảng không vô định trên vòm trời ấy.
    Thời gian cũng trôi thật nhanh, mới đó đã năm năm rồi. Năm năm cậu sống bên hắn, đi theo hắn, ôm lấy hắn khi cùng chơi trò đuổi bắt,…
    Năm năm trời với bao nhiêu kỉ niệm, cảm giác của cậu về người chủ mới mang tên Jung YunHo…

    Nếu như, lần đầu cậu gặp ở hắn, cậu sợ hắn…
    Lần thứ hai gặp hắn, cậu cảm thấy vui vì hắn cho cậu chơi cùng…
    Lần thứ ba gặp hắn, cậu cảm thấy ấm áp vì hắn tặng quà cho cậu…
    Lần thứ tư, cậu hạnh phúc vì hắn đã nói rằng: JaeJoong, cậu rất đẹp…
    Lần thứ năm, cậu đỏ mặt khi hắn chạm vào má cậu…
    Lần thứ sáu, cậu mỉm cười khi nghe tiếng hắn gọi: Lại đây Joongie!
    Lần thứ bảy, cậu thêm một lần hạnh phúc khi hắn quan tâm cậu…

    Lần thứ n, lần này thì cậu chẳng thế đếm nữa, bởi cậu biết rằng trái tim cậu đây đã có phần đập mạnh khi nhìn thấy hắn vã mồ hôi khi chơi bóng rổ, đã biết tim cậu nhói khi thấy hắn chảy máu, đã biết tất cả cảm xúc của hắn đều được thu vào mắt cậu và… đã cậu biết hạnh phúc khi thấy hắn cười…
    Và cậu biết cậu thích hắn rồi. Kim JaeJoong, mười lăm tuổi đã yêu chính tình yêu đầu của mình.


    - Này này! Kêu tôi ra đây rồi có chuyện gì? – YunHo quơ tay trước mặt JaeJoong. Thực sự dạo này hắn đang rất bận, băng đảng nhà appa hắn đang gặp nguy hiểm. Hắn phải tạm thời đi lên thay appa điều hành công ti. Thực sự là rất nhức đầu.

    Nhưng chẳng hiểu tại sao, khi biết được búp bê của mình kêu lên hai từ: YunHo là hắn có thể bỏ hết tất cả các công việc lộn xộn trên bàn để lao đến bên JaeJoong.

    YunHo có thể vui khi nhìn thấy con người nhỏ bé này nép vào lòng mình khi thấy người lạ, hắn có thể mỉm cười khi cậu đỏ mặt phụng phịu giận dỗi hắn, hắn hạnh phúc khi thấy cậu mỉm cười…

    Có thể, một chút. Hắn cảm nhận được hắn đã yêu cậu thật rồi…
    Tình yêu nhỏ bé của thiếu gia Jung YunHo là Kim JaeJoong, món vật mà HanGeng cho hắn nhân dịp sinh nhật.
    Ấy, cho mượn, cho hắn mượn một thiên thần xinh xắn. Sẽ có ngày hắn cầu hôn cậu chăng? Sẽ xin sự chấp thuận của HanGeng, của cả người tình anh ấy – Kim HeeChul.

    Nghĩ đến đây bất chợt trong lòng dấy lên cảm giác hạnh phúc, YunHo mỉm cười

    - YunHo na~~~ Xem nè. – JaeJoong chìa trên tay ra một chú cún với bộ lông màu trắng tuyết. Cậu đưa đôi mắt long lanh ngập tràn mong ước: Cho tôi nuôi nó đi!

    YunHo cười thầm, con cún này sao lại khiến cho Joongie thích được nhỉ?

    - Xấu! Vất đi! – Hắn lạnh miệng.

    - Ứ! Nhưng nó dễ thương mà!!!! – JaeJoong phồng má, đem chú cún nhỏ trong tay mình giấu ra sau lưng. – Cho tôi nuôi đi mà YunHo.

    - Vậy thì làm cho tôi một thứ! – YunHo cười tà nhìn JaeJoong

    - Làm cái gì cơ? Lau nhà? Quét nhà? Nấu cơm? – Vô vàn dấu chấm hỏi bay xung quanh đầu cậu. Có bao giờ YunHo ra yêu cầu đâu?

    - À, Lại đây! – YunHo ngoắc JaeJoong lại.

    JaeJoong mạnh dạn tiến tới, đến khi hai con người đứng đối diện nhau thì JaeJoong có thể nhận thấy môi của hắn, chỉ cần cậu nhón lên thôi là có thể chạm được ngay.

    JaeJoong muốn một lần hôn vào đôi môi đó…

    Mắt cậu bắt đầu nhuốm một màu dục vọng khát khao, khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng lên vì ngượng, cậu cúi xuống.

    - Ne? Gần vầy được chưa?

    - Xích ra tí đi!

    JaeJoong thoáng xót lòng. Cậu biết mà, hắn là người đứng đầu của một bang phái mafia thì làm sao có thể yêu cậu?

    Nước mắt chợt rơi, cậu lùi xuống một bước, cố gắng không để tiếng nấc của mình thoát ra ngoài không khí…

    - Dừng lại. Được rồi. – YunHo mở miệng.

    Sau đó hắn tiến tới trước mặt cậu, đưa một bàn tay vén mái tóc cậu lên rồi đặt bàn tay còn lại vào cằm cậu. Nâng lên nhẹ nhàng, hắn chăm chú ngắm nhìn, ngón tay vuốt giọt nước mắt trên khóe mi của cậu.

    Hắn cúi xuống.

    Môi hắn chạm môi cậu.

    Nụ hôn…

    JaeJoong ngạc nhiên, nhưng có thể vùng ra được sao? Khi cánh tay kia của hắn đã thôi chế trụ cằm của cậu nữa và luồn vào eo cậu, siết chặt. Cậu chợt nhắm mắt, khuôn miệng cũng hé ra cho hắn.

    Hắn đưa lưỡi mình vào khuôn miệng cậu. Hai chiếc lưỡi liên tục quấn lấy nhau, vuốt ve nhau, chạm vào nhau như một vũ điện tình nhân cháy bỏng.

    Nồng nhiệt quá…
    Mãnh liệt quá…
    Lôi cuốn quá…
    Cậu muốn thêm…

    - Yun… - JaeJoong nhắm chặt mắt gọi tên hắn. Cậu sắp chịu hết nổi rồi, không khí trong buồng phổi như bị cạn kiệt vậy.


    YunHo cười thầm. Có ai hôn mà lại hít thở bằng miệng như cậu không? Phải thở bằng mũi thì mới có hơi để hôn tiếp chứ. Ngốc…

    YunHo dứt môi ra khỏi môi cậu, kéo theo một sợi chỉ bạc nhỏ như đánh dấu sự mãnh liệt vừa rồi.

    - Được rồi. Nuôi con cún đó đi. Tạm biệt! – YunHo dịu dàng đạt cậu nằm xuống thảm cỏ nhà hắn, cởi luôn chiếc áo vest làm gối đầu cho cậu rồi tiêu sái bước đi.



    Ngắm nhìn dáng người đang bước vào cánh cửa kia, JaeJoong chợt dấy lên cảm giác muốn ôm, muốn hôn và… muốn… (Au: Dạ vâng . Bợn nào hỉu ko . Bé chẳng tiện ghi đâu . Ô nhiễm đầu óc của bé nha *Blushing*)

    Nghĩ đến đây JaeJoong chợt thoáng đỏ mặt. Làm sao mà cậu có thể nghĩ đến chuyện đó cơ chứ!!!!

    Nhưng cậu hạnh phúc vì hắn đã hôn cậu.

    Nụ hôn đầu của JaeJoong là YunHo. Là người cậu yêu nhất! Thiệt là hạnh phúc quá!

    Hôm đó HeeChull chẳng hiểu tại sao JaeJoong lại nhìn vào con gấu Pooh mà cười, thỉnh thoảng còn ôm chặt nó vào lòng, hôn khắp lên mặt nó, rồi thì thầm này nọ như: “Gấu à, tôi yêu cậu” với chẳng “Tôi yêu cậu lắm. Chẳng biết cậu có yêu tôi không… Nhưng nhớ này, đời này kiếp này, Kim JaeJoong tôi đây chỉ yêu mình cậu thôi… Dù có cho cậu chẳng chấp nhận tình yêu này của tôi. Cho dù cậu có vứt bỏ tôi đi chẳng nữa… Nhưng… cậu hôn tôi, thì chắc cậu cũng có tình cảm với tôi nhỉ…”

    HeeChul nắm chắc một trăm phần trăm, nhầm, hai trăm triệu phần trăm là:
    Một là thằng JaeJoong – em trai y đang bị bệnh tự kỉ. (Au: Vâng. Đúng đó . Tỉ Chul đoán hay quá nha *Cười khúc khích*)
    Hai, JaeJoong đang tương tư một người. Thật là đáng ngờ quá nha~~~


    - Cục cưng! Lại đây nào! – Tiếng HanGeng vọng lại sau cánh cửa ngôi nhà của ba anh em họ Kim

    HeeChul chợt thở dài…
    Tại sao y lại yêu cái tên hiền lành nhưng khi lên giường là trở thành sói hoang như vậy chứ!!!!
    Nhưng y hạnh phúc vì được HanGeng ôm vào lòng, hạnh phúc khi nghe tiếng thì thầm ngọt ngào của tên đó, yêu tất cả…
    Vì thế bây giờ, trong mắt y, HanGeng là người mà y yêu thương nhất, trân trọng nhất…

    Khi HeeChul bước ra cửa thì đã thấy sweetie của mìn hđang mặc một bộ đồ vest đen sang trọng, y phì cười:

    - Anh sắp đi tiệc hay sao mà mặt đồ trang trọng thế!
    HanGeng quỳ xuống, xòe ra một cái nhẫn ruby đỏ. – E hèm… Anh biết anh ngu, cũng biết anh ngốc, biết anh là sắc lang, cũng biết anh đê tiện,.. nói chung là cái gì em chửi anh anh nhận hết!... Nhưng… Anh thực lòng… thực lòng… thực sự… rất… rất… rất… ye… yê… yêu… e… em. ANH YÊU EM, CƯỚI ANH ĐI KIM HEECHUL!!!! – Nói xong là HanGeng quay mặt đi, thực sự chẳng hề muốn cho người mà mình yêu nhất thấy khuôn mặt đỏ quạch bây giờ đâu.

    Nhưng chẳng hiểu sao, trước khi tới đây đã tập luyện biết bao nhiêu lần trước gương đến độ thằng YooChun cũng phải ngáp ngắn ngáp dài, thằng YunHo thì gân xanh nổi đầy trán. Đến l1uc đó thì tự thân đã biết là nên rút rồi.

    - HanGeng. Anh điên à. Anh nghĩ có một cái nhẫn ruby mà tôi đồng ý chắc! – HeeChul mắng xối xả vào mặt HanGeng.

    - Sweetie… Anh… Anh sẽ cầu hôn lại mà… - HanGeng giọng nức nở sắp khóc.

    - Ngốc ạ. Chỉ cần anh nói với em rằng anh muốn cưới em làm vợ thì có phải nhanh không… Đồ ngốc… Em… yêu anh… Vậy nên. KIM HEECHUL ĐỒNG Ý LÀM VỢ CỦA HANGENG!!! – HeeChul ôm chầm con người trước mắt, trong lòng nổi lên không biết bao nhiêu cảm xúc hỗn độn khó tả.

    HanGeng sững sờ, cầm chắc lấy vai HeeChul và lắc:

    - Em đồng ý thật à? Thật không? Anh tưởng… tưởng rằng em ghét anh… - Nói song liền đặt lên môi của HeeChul một nụ hôn, tay luồn vào đeo nhẫn cho y.

    HeeChul chậm rãi nhắm mắt, hai tay ghì chặt con người này. Quyến luyến không buông.

    - Sweetie… Anh muốn… - HanGeng dừng lại, nhìn vào HeeChul sau khi bế y lên theo kiểu công chúa.

    - Em có thể từ chối sao? – HeeChul cười khúc khích, nhướn người lên hôn HanGeng


    Họ dắt nhau vào phòng với cái bảng: Do not enter gắn trên nắm đấm cửa

    Tối đó căn biệt thư thoát ra vài thứ tiếng rên rỉ kiều mị động lòng người.

    Và sáng mai HeeChul phu nhân đã không thể dậy nổi a~~~~

    Chap 8 end


    P/s: Đã chúc mn rùi nhóe, tặng socola ngọt như mía lùi rùi nhé. 14/3 nhớ tặng lại nhé *Cười mỉm chi*. KO bi h tặng cũng đc nha *Hí hí*
    P/s 2: Ăn ngon
    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty Re: [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Mon Sep 03, 2012 3:28 pm

    Chap 9:

    Hai tuần sau là đám cưới của Kim HeeChul và HanGeng…

    - Mời cô dâu và chú rể bước vào! – Tiếng cha xứ vọng ra. Kết thúc là hình ảnh một bóng người với bộ y phục trắng, voan đội đầu, mái tóc được cắt tỉa cẩn thận xõa xuống hai bên vai bước vào.

    Đây là Kim HeeChul, và người dắt y vào không là ai khác mà là em trai của mình: Kim JaeJoong.

    - HanGeng hyung. Trăm phận sau này của HeeChul giao cho hyung. Anh ấy vì em mà vất vả nhiều rồi. Mong hyung chiếu cố và đem lại hạnh phúc cho hyung ấy. Em chúc hai người hạnh phúc. – JaeJoong mỉm cười, đặt tay HeeChul vào tay HanGeng, cậu có thể nhìn rõ được cái siết tay chặt của anh dành cho anh trai cậu.

    JaeJoong lui xuống, ngồi về phía hàng dành cho nhà ngoại.

    Xem ra cậu không nhầm, HeeChul hyung sẽ chẳng khổ nữa đâu. Bởi cậu biết, bên cạnh y, đã có người luôn biết quan tâm, chăm sóc và thương yêu y rồi.

    Nghĩ đến đây, bất chợt cậu ngoảnh sang bên phía họ nội. Nơi mà có một con người với bộ vest đen thanh lịch đang chăm chú nhìn lên phía cặp đôi đang tình tứ đó, khóe môi nhếch cười.


    - Jung YunHo, con có đồng ý cưới Kim JaeJoong làm vợ? Cho dù có khó khăn, gian khổ, ốm đau, bệnh tật hay nghèo đói? Và con sẽ quan tâm và chăm sóc cho chính người mà con đã chọn?- Cha xứ nhìn vào YunHo, hỏi.

    - Tất nhiên thưa cha! Con hứa sẽ trân trọng em ấy, yêu thương em ấy, quan tâm và chăm sóc cho chính vợ của con. – Hắn quả quyết.

    - Vậy Kim JaeJoong, con có đồng ý…

    - Thưa cha, cái gì con cũng đồng ý. Lên trời xuống biển con cũng đồng ý. – JaeJoong chưa nghe xong lời cha xứ mà đã liền gật đầu lia lịa khiến ai cũng nhìn cậu. Đến bây giờ thì cậu mới nhận ra, mình hình như đã quá gấp gáp rồi.

    - E hèm!!! – Cha xứ hắng giọng, cố gắng nhịn cười để nói. – Nếu vậy thì ta thay chúa tuyên bố, Jung YunHo và Kim JaeJoong đã là vợ chồng. Chúc hai người hạnh phúc.


    Nghe xong lời tuyên bố, YunHo lập cúi xuống, khi hắn suýt nữa chạm vào môi cậu thì…


    - JaeJoong!!! Đám cưới xong rồi. Cậu không định về à? – YunHo quơ tay trước mặt JaeJoong, đánh thức cậu khỏi giấc mơ hạnh phúc đó.

    JaeJoong đến giờ mới định thần lại, trong lòng có chút tiếc nuối. JaeJoong lặng lẽ lắc đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.

    YunHo phì cười. Lại mơ mộng gì nữa đây... Sau đó liền chạy theo bóng dáng con người đáng yêu đó.

    Khóe môi hắn mỉm cười…




    Ngày hôm sau, học viện Forever Love…
    Khu đại học, tầng hai…

    - Ermm… A… Ưm… - JaeJoong rụt rè đứng sau cánh cửa thấp giọng lí nhí. Đây là lần đầu tiên cậu sang khu này chứ bộ. Tại hôm nay là ngày YunHo chịu đến trường, nên cậu chịu khó dậy sớm nấu đồ hộp cho hắn. Cơ mà cậu đứng trước cái lớp 2-S này cũng tầm hơn cả chục phút rồi, thế mà vẫn không có đủ dũng khí hỏi một người nữa.

    - JaeJoong? – Một giọng nói phía sau cậu cất lên.

    - A. Chào hyung. YunHo đâu ạ? – JaeJoong quay người lại thì nhận ra đây là một người mà cậu rất kính trọng. Park ShiHoo – Hội trưởng hội học sinh toàn trường. Cậu làm thư kí, thì anh làm hội trưởng. Vì thế nên mới quen được anh đấy thôi.

    Anh rất đẹp trai nha, có nụ cười rất thu hút và tỏa sáng. Anh ân cần, dịu dàng và ga-lăng, lại tốt bụng. Anh lúc nào cũng khiến cậu cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Lúc nào cũng có thể làm cậu cười.
    Nếu nói anh là bạch mã hoàng tử cũng đúng nhỉ?

    - Thằng này! Hở tí mở miệng là YunHo này YunHo nọ. Thiếu nó sống không nổi sao. – ShiHoo cười rộ lên, lấy tay xoa đầu JaeJoong. – Thằng Ho vừa ra ngoài đập tụi bên Code-V rồi. (Au: Thông cảm, bé ko ưa đc lũ này =.=”). À mà, đi ăn trưa với anh không? Giờ chán quá không có chuyện gì làm hết. – ShiHoo nháy mắt nhìn JaeJoong.

    JaeJoong lưỡng lự rồi gật đầu, sau đó lại lắc đầu rồi mới rụt rè hỏi:

    - Mà hyung này, em đi với hyung có liệu bị fan của hyung đánh ghen không?

    ShiHoo mắt tròn mắt dẹt nhìn JaeJoong. Ôi trời, cậu nhóc này, trí tưởng tượng bay cao thật. - Em… Thực sự đúng là ngốc! Họ dám đánh em sao? Không sợ thằng Ho đánh cho bầm dập à? – ShiHoo cười rộ, nhanh chóng cầm hộp cơm của mình rồi dắt tay JaeJoong lên thẳng sân thượng học viện.


    Hôm nay sân thượng tràn ngập gió và nắng, thỉnh thoảng cơn gió lại cuốn theo mấy cánh hoa rơi lên tóc của JaeJoong.
    Cậu cảm thấy tâm hồn dường như được buông lòng, nhẹ nhàng mà đưa tay hứng cơn gió để rồi chợt nhận ra rằng mình không thể nắm bắt được…
    Giống hắn. Bây giờ cậu mới nhận ra nhỉ…
    Hắn giống cơn gió, nhẹ nhàng thổi qua cậu, ân cần với cậu rồi lại bay đi. Để lại cậu một mình với cái khuôn mặt đỏ ửng sau cái vuốt ve của hắn.

    Thế mà đến giờ đã có người thứ hai làm điều này với cậu, nhưng anh không phải là gió, anh là một cái cây cổ thụ trong truyện cổ tích. Nếu như cậu buồn, thì người đầu tiên cậu gặp là anh, và anh sẽ giấu cậu vào trong tán cây của mình, cho cậu khóc...

    JaeJoong ngẩng đầu. ShiHoo đưa tay vuốt nhẹ má JaeJoong, sau đó phủi hết cánh hoa trên đầu cậu. Rồi anh xoay người cậu, ấn vai cậu ngồi xuống, thuận tiện đem hộp cơm mở ra.

    - A~~~~ Nhìn ngon thế. Cho hyung miếng. – ShiHoo sau khi nhìn hộp cơm ngon mắt của JaeJoong, liền không kìm lòng được lập tức dùng đũa định gắp một miếng.

    - Không được! – JaeJoong dùng tay đánh lên tay của ShiHoo, nạt nhẹ - Hộp này của YunHo. Không cho hyung được đâu! – Nói xong liền đóng hộp cơm lại rồi giấu ra sau lưng.

    - JaeJoong ah~~~ Em nỡ lòng nào, em nhìn xem, hộp của hyung có chỉ có mấy miếng thịt với cơm thôi mà. Còn hộp của nó thì có cả takoyaki, sushi, kimchi,… AAAA! Tứccccc! – ShiHoo đem hộp cơm của mình ra so sánh, rồi sau đó giả vờ khóc.

    JaeJoong nhìn vào hộp cơm của ShiHoo thì liền thở dài, sau đó liền lấy hộp cơm của chính mình ra, mở rồi gắp vài miếng trứng chiên và vài miếng bánh takoyami bỏ vào hộp của ShiHoo – Hyung ăn đi này. – Sau đó liền mỉm cười.

    ShiHoo thoáng ngỡ ngàng, lần đầu anh nhìn được cậu mỉm cười gần như thế này…
    Nụ cười rất đẹp và hạnh phúc, tựa được đúc kết từ các tinh hoa của chúa trời, sau đó giao cho các thiên thần ban cho cậu…
    Nụ cười khiến anh hạnh phúc, khiến nụ hoa phải nở, khiến đàn chim cũng phải ngừng hót, khiến gió phải dừng lại,…
    Nụ cười hút hồn.

    - À… ừm… thanks a lot. Bon appétit. – ShiHoo cầm hai chiếc đũa chắp trước ngực, sau đó liền ngắp miếng trứng lên bỏ vào miệng. Thực ra anh chỉ đùa thôi. Hộp cơm này là anh cố ý kêu nhà mình nấu ít như thế này, bởi anh cũng không ăn nhiều lắm. – Ngon phết. Thằng Ho một tuần cùng lắm đi học một ngày, mà có đi học thì cũng cúp gần hết ngày, thế mà cũng có đại mỹ nhân JaeJoong đây đích thân nấu cho ăn. Chẳng bù cho hyung. Làm chung hội, ngày nào cũng gặp mà em chẳng để ý gì đến hyung hết. – Đến đây thì anh bắt đầu làm bộ mặt buồn xo.

    - Thì mai mốt em làm cho. Hyung đừng có ghen tị như vậy. – JaeJoong chu mỏ, dè bỉu với ShiHoo. – Mà YunHo về trễ quá. Đã quá một giờ rồi. Cũng sắp đến giờ vào học… Nắng cũng đã lên gắt như vậy… - JaeJoong giọng bỗng chốc trở nên trầm buồn khó tả.

    Cậu nhớ hắn rồi…
    Lại nhớ đến giọng nói trầm khàn quyến rũ của hắn khi thì thầm vào tai cậu…
    Nhớ tới vòng tay khi hắn ôm cậu vào lòng…
    Nhớ thêm cái siết tay chặt chẽ của hắn…
    Nhớ luôn cả nụ cười hiếm hoi của hắn nữa…

    - Chắc cũng sắp về rồi. Em buồn ngủ hả? – ShiHoo nhìn JaeJoong.

    Anh yêu cậu. Nhưng biết làm sao đây? Khi mà biết rằng mình tỏ tình thì cũng là vô dụng, bởi anh biết cậu yêu hắn – Yêu cái tên đó. Cái tên lãnh đạm vô tình bá đạo tàn ác đó, yêu Jung YunHo.

    - Hửm? Buồn ngủ? Có chút… - JaeJoong ngáp – Em ngủ một chút. YunHo về anh gọi em nhé. – Nói xong JaeJoong dựa vào vách tường, nhắm mắt. Cậu không muốn làm phiền anh.

    - Ừ… Ngủ đi… - ShiHoo nhẹ giọng, đợi mấy phút sau mới để đầu JaeJoong dựa lên vai mình, hít mùi hương nhẹ dịu tỏa ra từ người cậu. – Ngốc… Hyung yêu em… Một chút thôi… Để hyung tận hưởng cảm giác này… Cảm giác được ôm em vào lòng… - Nói xong ShiHoo luồn tay vào eo JaeJoong, khẽ đặt lên tóc cậu một nụ hôn.

    Đúng lúc đó cánh cửa sân thượng nhẹ nhàng đóng lại. Một con người trong bộ quần áo nhàu nát quay lưng đi với khuôn mặt tối sầm.

    Khung cảnh anh chạm vào má cậu, cậu gắp đồ ăn cho anh, cậu ngủ trên vai anh, anh hôn vào tóc cậu, anh ôm eo cậu,… Tất cả như một cuốn băng quay chậm khẽ tua trong đầu hắn. Hai tay hắn nắm chặt, kiên quyết lặng lẽ bỏ đi, trong tay vẫn còn nắm một chiếc nhẫn đến mức muốn bóp nát nó ra…


    _______________KHU BỎ HOANG – DARKNESS EYES______________

    - YunHo. Đủ rồi. Tụi nó không còn sức nữa đâu. Đừng đánh nữa! – HanGeng và YooChun mỗi người nắm một tay YunHo kéo ra sau, hòng bảo vệ con người với cơ thể đầy máu nằm lịm dưới mặt đất.

    - Chưa… Chưa đủ!!!! Thả ra! Tôi nói thả ra! – YunHo thực sự bây giờ đã giận đến bầm gan tím ruột, hai cánh tay cũng đã nổi lên đầy gân xanh, toàn cơ thể lộ rõ bá khí hắc ám cháy hừng hực.

    Hắn đang tức. Cực kì tức. Bực đến nỗi khi nhìn thấy bất cứ thứ gì đều muốn bóp nát nó ra, khiến nó không thể tồn tại trên đời này được nữa.
    Kể cả cậu…
    Hắn hận không thể đem cậu băm thành từng mảnh nhỏ rồi nuốt hết vào bụng. Càng hận mình vì không nỡ đeo cho cậu một cái hạng quyển* trên cổ (Chú thích:* Vòng cổ) rồi cố định ở phòng của hắn, để mỗi ngày chỉ cần mở cửa ra thì đã thấy hình dáng cậu trong mắt hắn, hận chính bản thân đã quá chậm trễ để cậu thuộc về người khác…

    - FUCK!!! BỎ RA! TAO NÓI BUÔNG RA! CÓ NGHE KHÔNG?? – YunHo gào lên khi nghĩ lại cảnh JaeJoong thân mật với ShiHoo, máu nóng lại xông thẳng lên đầu, hắn dùng hết sức lực để vùng ra, nhưng với sức lực của gần mười người thì vô vọng – LŨ VÔ DỤNG! KHÔNG DÁM ĐÁNH CHO MẤY THẰNG ĐÓ CHẾT THÌ BUÔNG RA! ĐỂ TAO!! TAO ĐÃ NÓI LÀ TAO ÉO SỢ! BUÔNG RA! FUCK!!

    - HanGeng hyung… YunHo hyung… quá đà rồi. Hyung có mang thuốc an thần không? – YooChun dùng hết sức giữ YunHo không lao đến mấy con người bị mình hắn đập cho nhừ tử ở phía trước, mở miệng hỏi con người đang tất bật với hộp cứu thương.

    - Đây rồi! Tránh ra! – HanGeng sau khi cho thuốc vào ống tiêm rồi chạy đế chỗ YunHo, ấn thẳng một phát vào bắp tay của hắn – YunHo, sẽ đau một chút. Ráng chịu đựng đi! – HanGeng vừa tiêm vừa nói, dứt lời thì YunHo cũng ngất đi.

    - Đem YunHo về nhà chính! – HanGeng lập tức ra lệnh. – Một vài đứa ở lại phụ chăm sóc đám này.

    - Dạ. – Bọn đàn em ngoan ngoãn nghe theo rồi chia thành từng cụm theo sự chỉ huy của HanGeng.


    ..
    .

    Lúc hắn bắt đầu có ý thức thì đã nhận ra khung cảnh này chính là phòng của mình, trên tay còn một ống truyền dịch, còn mình thì nằm bất động trên giường…
    Trên hết, cánh tay còn lại của hắn đang bị cố định bởi cậu – con người chỉ cần hắn nhìn thấy là hạnh phúc. Nhưng bây giờ tahy vào đó chỉ là một sự đau xót như trái tim bị xé thành từng mảnh nhỏ…

    Đúng rồi… Mafia không được có tình cảm. Chẳng phải thế sao?
    Hắn nhếch môi rồi ánh mắt bắt đầu sắc lạnh lại, chiếu vào người cậu.
    Nhưng… Thứ gì hắn muốn thì chắc chắc sẽ có cho bằng được!

    End cha
    p 9
    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty Re: [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Tue Sep 04, 2012 2:56 pm

    Hôm nay là một ngày cực kì buồn
    Thực sự không hề có tâm trạng tí nào...
    Thế giới thực sự quá tối tăm rồi...
    Nhưng là con người, phải có sống và chết đúng không...
    Park YooChun - Dép lào đại nhân, em xin anh... Dũng cảm lên, bởi anh là người mà em đặt hi vọng. Đừng để Quang Chinh buồn nữa... Đừng khóc anh nhé, appa anh ở trên trời sẽ có Quang Chinh của em dẫn dắt cho . Nó sẽ chăm sóc appa anh... Vì thế đừng khóc nữa, hãy ngừng khóc khi anh cảm thấy quá đủ nh
    é

    Chap 10
    :


    Đã một tuần từ khi hắn không gặp cậu…
    Và cũng đã là một tuần cậu không được nhìn thấy hắn…

    - Thiếu chủ… - Ông quản gia khẽ lên tiếng. – Ngày mai… Cậu sẽ nhậm chức ông trùm ạ.

    - … Nhanh thế sao… Được… - YunHo đứng ngắm khung cảnh xung quanh từ cửa sổ, cảm xúc có chút ngạc nhiên rồi chậm rãi trả lời.

    Mai là sinh nhật tròn 20 của hắn, cũng đánh dấu ngày hắn lên chức ông chủ.
    Và cũng đánh dấu một kế hoạch của hắn. Một kế hoạch mà hắn đáng lẽ phải làm từ rất lâu rồi…

    Phản bội hắn?
    Mơ đi!
    Nếu hắn phải đau, thì người làm hắn ra thế này phải trả giá gấp 10 lần!

    Đến đây, hắn không khỏi cười lên một trận rồi lại trầm mặc đi ra ngoài.
    Trên khuôn mặt ngũ quan lạnh lùng tuấn tú ấy, sắc lên một ánh chết người. Tựa bên trong là một biển lửa thù hận.

    Từ ngày cậu phản bội hắn, trái tim hắn chính thức đóng băng.

    Một tuần để quên cậu, thực sự khó. Nhưng chi ít, bây giờ cảm giác của hắn với cậu chỉ còn lại hai chữ: Chiếm hữu.

    _______________________________________


    Hôm nay là ngày thiếu chủ Jung YunHo lên chức ông trùm.

    Hắn bước lên đĩnh đạc oai phong trước hàng ngàn người đang dõi theo hắn. Ánh mắt sắc lạnh quét qua toàn bộ, rồi chậm rãi bước đến micro, nói:

    - Tôi là Jung YunHo. Từ bây giờ sẽ nhậm chức ông trùm hay cho lão gia. Mong mọi người chỉ bảo.

    - Nhưng… tôi có cách hoạt động của riêng tôi. Vì thế tôi sẽ bắt đầu điều chỉnh lại tất cả nhân sự trong bang – Đến đây thì ở dưới bắt đầu xôn xao bàn tán.

    - Im lặng! – YunHo chỉ cần quát lên một tiếng là mọi người đều in phăng phắc, hắn chậm rãi nói. Ngữ điệu lạnh lùng của một ông trùm vang vọng khắp căn phòng -Về chuyện nhân sự như thế nào tôi sẽ nói vào cuộc họp hôm kia. Từ giờ đến đó vẫn giữ nguyên.

    - Tuy nhiên, tôi xin nói trước. Tôi không có hiền như lão gia đâu. Phi phạm luật trong bang, chết không toàn thây! – YunHo trầm giọng nói, xong xuôi hắn đi xuống và bước ra cửa trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

    Xem ra, hắn được gọi là “Ác quỷ tàn bạo” cũng chẳng phải là đùa.

    ___________________________________________


    - Quản gia! – YunHo vừa về đến phòng mình liền quăng chiếc áo vest xuống, to giọng gọi.

    - Thưa lão gia, có chuyện gì ạ? – Một ông già đã ngoài ngũ tuần nhanh chóng tiến vào, cúi thấp đầu hỏi.

    - Gọi búp bê… à không… JaeJoong vào đây. – YunHo với trái tim đóng băng đã không còn gọi JaeJoong bằng những từ ngữ ngọt ngào ngày xưa nữa. Thay vào đó là từ mà hắn đáng lẽ phải gọi từ xưa kia: Búp bê

    Quản gia nhíu mày ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi gì, chậm rãi lui ra – Dạ.


    YunHo ngồi trong phòng, bắt đầu cầm một chai rượu đặt lên bàn, mở ra và uống, nhưng mới được một ngụm đầu thì tất cả hình ảnh mà hắn căm hận kia lại lần lượt quay về, tất cả những hình ảnh mà hắn đã đè nén xuống tận cùng trong tim một lần nữa do rượu lại tràn đầy trong não.

    “Xoảng”

    Chai rượu vỡ tan tành, chất lỏng cay nồng đó thấm xuống tấm thảm, loang lổ cả một mảng.

    - Yun… YunHo… - JaeJoong vừa bước vào thì chợt hắn ném mạnh chai rượu xuống khiến cậu giật thót người. Giác quan cũng bắt đầu cảm thấy một luồng sát khí từ con người trước mắt, cơ thể không khỏi một lần run rẩy.

    Cậu có linh cảm không hay!

    - YunHo? – Hắn nhíu mày – Từ khi nào mà cậu có thể gọi tôi bằng từ đó hả? – Chậm rãi tiến ngần lại JaeJoong, đưa bàn tay thô to chế trụ hàm cậu, bóp mạnh. – Giờ tôi không còn là thiếu gia nữa đâu búp bê à… - Hắn nhấn mạnh từ mà hắn biết sẽ khiến cậu đau. Giống hắn bây giờ vậy – Búp… à… nhầm… JaeJoong. Cậu biết… búp bê sẽ phải làm gì cho chủ nhân không? – YunHo cười tà, kéo cậu quăng lên giường.

    JaeJoong có thể nhận ra rằng nếu như không có tấm đệm ở dưới đỡ cho cậu, thì bây giờ cậu đã bầm mình rồi.

    Đây không phải là YunHo của cậu! Tuyệt đối không phải!
    YunHo mọi ngày cậu biết không phải như thế này!
    Người này chỉ là một người có cùng khuôn mặt với người cậu yêu!
    YunHo không thể đối xử với cậu như vậy được!

    JaeJoong nhìn con người to lớn trước mắt đang trút bỏ cà vạt của mình, cơ thể theo bản năng mà chạy trốn.

    Nhưng rốt cuộc chỉ là để con người kia bắt lại.

    Hắn trói cậu vào giường, dùng bàn tay đặt lên nâng cằm JaeJoong lên:

    - Sao lại chạy? Không phải là ngày xưa hay theo tôi lắm sao? – YunHo dường như bị hận thù với rượu làm trống rỗng cả đầu rồi.

    Hắn không phải là tửu lượng kém. Mà là rượu khiến hắn nổi dậy sự chiếm đoạt với con người kia thôi.

    - Anh… Anh không phải là YunHo! – JaeJoong nhắm chặt mắt, dùng hai chân đạp thẳng vào bụng YunHo.

    YunHo nhăn trán, cơ thể cong người lại, một tay theo quán tính mà ôm chặt vùng bụng.

    Cậu vùng chạy khỏi hắn.
    Nhưng cánh cửa này, nó vốn phải có dấu vân tay của hắn và mật khẩu mới mở ra được

    JaeJoong bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hai tay liên tục đấm vào cửa, hi vọng sẽ có người nghe thấy, không biết từ lúc nào mà nước mắt bắt đầu tuôn, từng giọt chảy xuống hai khóe mi…


    Bỗng tất cả ánh sáng xung quanh đều trở nên tối dần đi, JaeJoong dù đã đoán trước được người đứng sau mình là ai nhưng cậu vẫn không nén được nỗi lo sợ mà sự tò mò mà quay đầu lại.

    YunHo tiến lại gần, nhìn vào con người đang run rẩy trước mặt, chợt nhếch mép:

    - Hum? Sợ? Khóc? Biết tổn thương rồi à? Búp bê cũng biết tổn thương sao?

    “Chát”
    JaeJoong một phát tát thẳng vào YunHo.
    Mạnh mẽ…
    Đau đớn…
    Và tràn ngập thù hận…

    - Anh… Câm miệng! Dù tôi có là của anh đi chăng nữa thì tôi cũng là con người! – JaeJoong quát thẳng mặt YunHo mà không sợ hãi. – Phải đó! Tôi sợ anh đấy! Tôi bị tổn thương đấy! Tất cả chẳng phải vì một thằng chó như anh đang đứng trước mặt tôi sao?


    YunHo tạm sững người trước câu quát của JaeJoong. Dám mắng hắn là chó? Nói hắn là loại con vật hạ đẳng đó sao?

    Xem ra từ đầu, không nên nuông chiều cậu đến như vậy. Nhưng hắn cũng thấy rất vui, vì lần đầu tiên hắn thấy được một biểu cảm khác – tức giận

    - Heh… Mạnh miệng gớm. Cơ mà… Tôi vừa nghĩ ra trò rất vui… Chắc hẳn cậu sẽ thích. – YunHo chậm rãi nâng cằm JaeJoong lên. Mắt hắn sắc lạnh nhìn vào đôi ngươi to tròn sợ hãi của JaeJoong. – Nhưng sẽ chẳng làm cậu tổn thương đâu JaeJoong à…


    JaeJoong thoáng giật mình. Nhưng chưa kịp phản kháng thì đã thấy YunHo ném thẳng mình vào chiếc ghế đệm cao cấp kia, lấy ra bốn cái cà vạt để trong tủ áo rồi trói tay chân JaeJoong vào chiếc ghế đó. Cuối cùng, hắn kéo chiếc ghế ra đối diện với chiếc giường.

    Và hắn nhếch môi.

    - JaeJoong. Hãy coi như hôm nay tôi chưa làm gì cậu. Bởi cậu cũng chẳng có tí kinh nghiệm nào. Đáng lẽ thứ búp bê như cậu phải biết cách tự làm tôi cảm thấy thích thú chứ. Búp bê là phải biết dâm đãng, biết cách khiêu khích đàn ông, thế thì họ mới không vứt bỏ mình… - YunHo đặt tay lên má JaeJoong, vuốt nhẹ. Hắn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi từ cậu…

    Đã bao lâu rồi, hắn chưa từng thích đùa giỡn vơi người khác như thế này…

    Khỏe miệng chợt cong lên một chút, YunHo lấy ra chiếc Iphone, bấm một loạt số rồi áp vào tai.

    - Alô? YooChun? Đem đến đây ba đứa con gái. Và nên lẳng lơ một chút. Hyung cần dạy dỗ một người… - Cậu cuối bỗng con ngươi YunHo liếc sang JaeJoong. Quả thật là cậu sắp khóc rồi.

    - Cho cậu ba phút. Sau ba phút mà chưa có, đừng có chắc đầu của Kim JunSu nằm ở cửa phòng cậu! – Cậu cuối hắn nhấn mạnh, tựa như muốn cảnh cáo cả hai con người ở mỗi nơi khác nhau. YooChun và cậu.

    Hắn cúp máy. Ánh mắt cùng ngũ quan sắc lạnh anh tuấn nhìn vào JaeJoong.

    - JaeJoong… Búp bê của tôi… Sao lại nhìn chủ nhân của cậu bằng ánh mắt đó? – YunHo tà tà cười, thanh âm trầm khàn chậm rãi tràn ngập quyến rũ, sự tra khảo và khinh bỉ. Một tay đặt ở hàm JaeJoong, quay mặt cậu nhìn về phía mình - Hãy nhớ rằng… Cậu là một con búp bê, chỉ cần tỏ ra ngoan ngoãn, nghe theo lời tôi thì chắc chắn cậu chẳng phải chịu ủy khuất gì đâu… - Lực đạo trên tay bắt đầu ở lên mạnh bạo hơn. Tựa hồ muốn bóp nát xương cậu ra.

    - Câm mỏ! – JaeJoong quát lớn

    “Chát” – Hắn tát JaeJoong

    - Đừng tưởng… - YunHo nhíu mày, gân xanh nổi đầy trán, nhưng chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

    - YunHo. Em mang đến rồi này. Đúng hai phút năm mươi chín giây đó. Đi bảy ki lô mét để đem người về cho hyung rồi. Mở cửa đi. – YooChun gõ cửa, giọng nói trầm ấm có pha chút mệt mỏi và bực tức.


    Cánh cửa mở ra, ba cô gái ăn mặc bốc lửa, hở hang không còn gì có thể hở được nữa. Bộ ngực căng chỉ được che lấp đầu nhũ, ngay cả phần cần che nhất cũng chỉ có một cái quần chip ren nhỏ xíu.

    Dám chắc rằng, tất cả thằng con trai nào nhìn thấy cảnh này đều phải nhỏ một trận nước dãi.

    Hắn nhíu mày.

    - Ai nha~~~ Đại nhân à~~~ Em đó. Vừa nghe thấy tên đại nhân là tức tốc muốn chạy đến hầu hạ người ngay. Anh có thấy em tận tâm không nà~~~ - Một ả tiến tới, bám vào YunHo, đưa một tay luồn vào áo hắn, một tay tự xoa nắn ngực của mình. – Nghĩ đến anh đó, mà em đã hưng phấn đến chịu không nổi rồi… anh phải biết chịu trách nhiệm nha~~~

    - Kìa~~~ Sao lại giành hết YunHo đại nhân của tao, cả ba đều phải hầu hạ cơ mà~~~ - Một ả khác cũng không chịu được là uốn éo thân mình, dựa sát vào YunHo mà lắc.

    Ả còn lại thì cúi xuống kéo khóa quần hắn ra, côn thịt to lớn hung hăng chui ra, tỏa ra một mùi nồng đậm của đàn ông.

    - Oa~~~ Lớn quá~~~ Thế này thì sướng chết mất~~~ - Cô ả thốt lên, sau đó liền đưa côn thịt vào miệng, hắn đầu ra sức di chuyển cái đầu.

    Quang cảnh trước mắt khiến JaeJoong muốn khóc mà khóc không được…
    Cơ chi phải để cậu trông thấy cảnh này?
    Tại sao?


    Khóe miệng YunHo bắt đầu nhếch lên, hắn túm lấy một ả, quăng lên giường, hai ả còn lại cũng bị hắn quăng lên theo.

    Sau đó, tất cả y phục trên người của cả bốn đều được lột sạch.
    Hắn lạo vào, đưa bàn tay to lớn ôm trọng một bên bộ ngực của một ả, bắt đầu nắn bóp vuốt ve khiến ả rên lên thích thú. Tay còn lại luồn vào âm đạo của ả khác, chọc ngoáy không ngừng.

    JaeJoong nhắm chặt mắt, cậu không muốn phải nhìn thấy cảnh này, nhưng hai tay bị trói, không thể bịt chặt lỗ tai lại, không muốn nghe…
    Thế mà âm thanh đó vẫn lai vảng trong đầu…

    Cậu khóc…

    End chap 10
    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty Re: [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Thu Sep 06, 2012 7:03 pm

    Hôm nay là một ngày cực kì buồn  [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  2
    Thực sự không hề có tâm trạng tí nào...
    Thế giới thực sự quá tối tăm rồi...
    Nhưng là con người, phải có sống và chết đúng không...
    Park YooChun - Dép lào đại nhân, em xin anh... Dũng cảm lên, bởi anh là người mà em đặt hi vọng. Đừng để Quang Chinh buồn nữa... Đừng khóc anh nhé, appa anh ở trên trời sẽ có Quang Chinh của em dẫn dắt cho  [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Smile. Nó sẽ chăm sóc appa anh... Vì thế đừng khóc nữa, hãy ngừng khóc khi anh cảm thấy quá đủ nhé  [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Smile

    Chap 10:


    Đã một tuần từ khi hắn không gặp cậu…
    Và cũng đã là một tuần cậu không được nhìn thấy hắn…

    - Thiếu chủ… - Ông quản gia khẽ lên tiếng. – Ngày mai… Cậu sẽ nhậm chức ông trùm ạ.

    - … Nhanh thế sao… Được… - YunHo đứng ngắm khung cảnh xung quanh từ cửa sổ, cảm xúc có chút ngạc nhiên rồi chậm rãi trả lời.

    Mai là sinh nhật tròn 20 của hắn, cũng đánh dấu ngày hắn lên chức ông chủ.
    Và cũng đánh dấu một kế hoạch của hắn. Một kế hoạch mà hắn đáng lẽ phải làm từ rất lâu rồi…

    Phản bội hắn?
    Mơ đi!
    Nếu hắn phải đau, thì người làm hắn ra thế này phải trả giá gấp 10 lần!

    Đến đây, hắn không khỏi cười lên một trận rồi lại trầm mặc đi ra ngoài.
    Trên khuôn mặt ngũ quan lạnh lùng tuấn tú ấy, sắc lên một ánh chết người. Tựa bên trong là một biển lửa thù hận.

    Từ ngày cậu phản bội hắn, trái tim hắn chính thức đóng băng.

    Một tuần để quên cậu, thực sự khó. Nhưng chi ít, bây giờ cảm giác của hắn với cậu chỉ còn lại hai chữ: Chiếm hữu.

    _______________________________________


    Hôm nay là ngày thiếu chủ Jung YunHo lên chức ông trùm.

    Hắn bước lên đĩnh đạc oai phong trước hàng ngàn người đang dõi theo hắn. Ánh mắt sắc lạnh quét qua toàn bộ, rồi chậm rãi bước đến micro, nói:

    - Tôi là Jung YunHo. Từ bây giờ sẽ nhậm chức ông trùm hay cho lão gia. Mong mọi người chỉ bảo.

    - Nhưng… tôi có cách hoạt động của riêng tôi. Vì thế tôi sẽ bắt đầu điều chỉnh lại tất cả nhân sự trong bang – Đến đây thì ở dưới bắt đầu xôn xao bàn tán.

    - Im lặng! – YunHo chỉ cần quát lên một tiếng là mọi người đều in phăng phắc, hắn chậm rãi nói. Ngữ điệu lạnh lùng của một ông trùm vang vọng khắp căn phòng -Về chuyện nhân sự như thế nào tôi sẽ nói vào cuộc họp hôm kia. Từ giờ đến đó vẫn giữ nguyên.

    - Tuy nhiên, tôi xin nói trước. Tôi không có hiền như lão gia đâu. Phi phạm luật trong bang, chết không toàn thây! – YunHo trầm giọng nói, xong xuôi hắn đi xuống và bước ra cửa trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

    Xem ra, hắn được gọi là “Ác quỷ tàn bạo” cũng chẳng phải là đùa.

    ___________________________________________


    - Quản gia! – YunHo vừa về đến phòng mình liền quăng chiếc áo vest xuống, to giọng gọi.

    - Thưa lão gia, có chuyện gì ạ? – Một ông già đã ngoài ngũ tuần nhanh chóng tiến vào, cúi thấp đầu hỏi.

    - Gọi búp bê… à không… JaeJoong vào đây. – YunHo với trái tim đóng băng đã không còn gọi JaeJoong bằng những từ ngữ ngọt ngào ngày xưa nữa. Thay vào đó là từ mà hắn đáng lẽ phải gọi từ xưa kia: Búp bê

    Quản gia nhíu mày ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi gì, chậm rãi lui ra – Dạ.


    YunHo ngồi trong phòng, bắt đầu cầm một chai rượu đặt lên bàn, mở ra và uống, nhưng mới được một ngụm đầu thì tất cả hình ảnh mà hắn căm hận kia lại lần lượt quay về, tất cả những hình ảnh mà hắn đã đè nén xuống tận cùng trong tim một lần nữa do rượu lại tràn đầy trong não.

    “Xoảng”

    Chai rượu vỡ tan tành, chất lỏng cay nồng đó thấm xuống tấm thảm, loang lổ cả một mảng.

    - Yun… YunHo… - JaeJoong vừa bước vào thì chợt hắn ném mạnh chai rượu xuống khiến cậu giật thót người. Giác quan cũng bắt đầu cảm thấy một luồng sát khí từ con người trước mắt, cơ thể không khỏi một lần run rẩy.

    Cậu có linh cảm không hay!

    - YunHo? – Hắn nhíu mày – Từ khi nào mà cậu có thể gọi tôi bằng từ đó hả? – Chậm rãi tiến ngần lại JaeJoong, đưa bàn tay thô to chế trụ hàm cậu, bóp mạnh. – Giờ tôi không còn là thiếu gia nữa đâu búp bê à… - Hắn nhấn mạnh từ mà hắn biết sẽ khiến cậu đau. Giống hắn bây giờ vậy – Búp… à… nhầm… JaeJoong. Cậu biết… búp bê sẽ phải làm gì cho chủ nhân không? – YunHo cười tà, kéo cậu quăng lên giường.

    JaeJoong có thể nhận ra rằng nếu như không có tấm đệm ở dưới đỡ cho cậu, thì bây giờ cậu đã bầm mình rồi.

    Đây không phải là YunHo của cậu! Tuyệt đối không phải!
    YunHo mọi ngày cậu biết không phải như thế này!
    Người này chỉ là một người có cùng khuôn mặt với người cậu yêu!
    YunHo không thể đối xử với cậu như vậy được!

    JaeJoong nhìn con người to lớn trước mắt đang trút bỏ cà vạt của mình, cơ thể theo bản năng mà chạy trốn.

    Nhưng rốt cuộc chỉ là để con người kia bắt lại.

    Hắn trói cậu vào giường, dùng bàn tay đặt lên nâng cằm JaeJoong lên:

    - Sao lại chạy? Không phải là ngày xưa hay theo tôi lắm sao? – YunHo dường như bị hận thù với rượu làm trống rỗng cả đầu rồi.

    Hắn không phải là tửu lượng kém. Mà là rượu khiến hắn nổi dậy sự chiếm đoạt với con người kia thôi.

    - Anh… Anh không phải là YunHo! – JaeJoong nhắm chặt mắt, dùng hai chân đạp thẳng vào bụng YunHo.

    YunHo nhăn trán, cơ thể cong người lại, một tay theo quán tính mà ôm chặt vùng bụng.

    Cậu vùng chạy khỏi hắn.
    Nhưng cánh cửa này, nó vốn phải có dấu vân tay của hắn và mật khẩu mới mở ra được

    JaeJoong bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hai tay liên tục đấm vào cửa, hi vọng sẽ có người nghe thấy, không biết từ lúc nào mà nước mắt bắt đầu tuôn, từng giọt chảy xuống hai khóe mi…


    Bỗng tất cả ánh sáng xung quanh đều trở nên tối dần đi, JaeJoong dù đã đoán trước được người đứng sau mình là ai nhưng cậu vẫn không nén được nỗi lo sợ mà sự tò mò mà quay đầu lại.

    YunHo tiến lại gần, nhìn vào con người đang run rẩy trước mặt, chợt nhếch mép:

    - Hum? Sợ? Khóc? Biết tổn thương rồi à? Búp bê cũng biết tổn thương sao?

    “Chát”
    JaeJoong một phát tát thẳng vào YunHo.
    Mạnh mẽ…
    Đau đớn…
    Và tràn ngập thù hận…

    - Anh… Câm miệng! Dù tôi có là của anh đi chăng nữa thì tôi cũng là con người! – JaeJoong quát thẳng mặt YunHo mà không sợ hãi. – Phải đó! Tôi sợ anh đấy! Tôi bị tổn thương đấy! Tất cả chẳng phải vì một thằng chó như anh đang đứng trước mặt tôi sao?


    YunHo tạm sững người trước câu quát của JaeJoong. Dám mắng hắn là chó? Nói hắn là loại con vật hạ đẳng đó sao?

    Xem ra từ đầu, không nên nuông chiều cậu đến như vậy. Nhưng hắn cũng thấy rất vui, vì lần đầu tiên hắn thấy được một biểu cảm khác – tức giận

    - Heh… Mạnh miệng gớm. Cơ mà… Tôi vừa nghĩ ra trò rất vui… Chắc hẳn cậu sẽ thích. – YunHo chậm rãi nâng cằm JaeJoong lên. Mắt hắn sắc lạnh nhìn vào đôi ngươi to tròn sợ hãi của JaeJoong. – Nhưng sẽ chẳng làm cậu tổn thương đâu JaeJoong à…


    JaeJoong thoáng giật mình. Nhưng chưa kịp phản kháng thì đã thấy YunHo ném thẳng mình vào chiếc ghế đệm cao cấp kia, lấy ra bốn cái cà vạt để trong tủ áo rồi trói tay chân JaeJoong vào chiếc ghế đó. Cuối cùng, hắn kéo chiếc ghế ra đối diện với chiếc giường.

    Và hắn nhếch môi.

    - JaeJoong. Hãy coi như hôm nay tôi chưa làm gì cậu. Bởi cậu cũng chẳng có tí kinh nghiệm nào. Đáng lẽ thứ búp bê như cậu phải biết cách tự làm tôi cảm thấy thích thú chứ. Búp bê là phải biết dâm đãng, biết cách khiêu khích đàn ông, thế thì họ mới không vứt bỏ mình… - YunHo đặt tay lên má JaeJoong, vuốt nhẹ. Hắn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi từ cậu…

    Đã bao lâu rồi, hắn chưa từng thích đùa giỡn vơi người khác như thế này…

    Khỏe miệng chợt cong lên một chút, YunHo lấy ra chiếc Iphone, bấm một loạt số rồi áp vào tai.

    - Alô? YooChun? Đem đến đây ba đứa con gái. Và nên lẳng lơ một chút. Hyung cần dạy dỗ một người… - Cậu cuối bỗng con ngươi YunHo liếc sang JaeJoong. Quả thật là cậu sắp khóc rồi.

    - Cho cậu ba phút. Sau ba phút mà chưa có, đừng có chắc đầu của Kim JunSu nằm ở cửa phòng cậu! – Cậu cuối hắn nhấn mạnh, tựa như muốn cảnh cáo cả hai con người ở mỗi nơi khác nhau. YooChun và cậu.

    Hắn cúp máy. Ánh mắt cùng ngũ quan sắc lạnh anh tuấn nhìn vào JaeJoong.

    - JaeJoong… Búp bê của tôi… Sao lại nhìn chủ nhân của cậu bằng ánh mắt đó? – YunHo tà tà cười, thanh âm trầm khàn chậm rãi tràn ngập quyến rũ, sự tra khảo và khinh bỉ. Một tay đặt ở hàm JaeJoong, quay mặt cậu nhìn về phía mình - Hãy nhớ rằng… Cậu là một con búp bê, chỉ cần tỏ ra ngoan ngoãn, nghe theo lời tôi thì chắc chắn cậu chẳng phải chịu ủy khuất gì đâu… - Lực đạo trên tay bắt đầu ở lên mạnh bạo hơn. Tựa hồ muốn bóp nát xương cậu ra.

    - Câm mỏ! – JaeJoong quát lớn

    “Chát” – Hắn tát JaeJoong

    - Đừng tưởng… - YunHo nhíu mày, gân xanh nổi đầy trán, nhưng chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

    - YunHo. Em mang đến rồi này. Đúng hai phút năm mươi chín giây đó. Đi bảy ki lô mét để đem người về cho hyung rồi. Mở cửa đi. – YooChun gõ cửa, giọng nói trầm ấm có pha chút mệt mỏi và bực tức.


    Cánh cửa mở ra, ba cô gái ăn mặc bốc lửa, hở hang không còn gì có thể hở được nữa. Bộ ngực căng chỉ được che lấp đầu nhũ, ngay cả phần cần che nhất cũng chỉ có một cái quần chip ren nhỏ xíu.

    Dám chắc rằng, tất cả thằng con trai nào nhìn thấy cảnh này đều phải nhỏ một trận nước dãi.

    Hắn nhíu mày.

    - Ai nha~~~ Đại nhân à~~~ Em đó. Vừa nghe thấy tên đại nhân là tức tốc muốn chạy đến hầu hạ người ngay. Anh có thấy em tận tâm không nà~~~ - Một ả tiến tới, bám vào YunHo, đưa một tay luồn vào áo hắn, một tay tự xoa nắn ngực của mình. – Nghĩ đến anh đó, mà em đã hưng phấn đến chịu không nổi rồi… anh phải biết chịu trách nhiệm nha~~~

    - Kìa~~~ Sao lại giành hết YunHo đại nhân của tao, cả ba đều phải hầu hạ cơ mà~~~ - Một ả khác cũng không chịu được là uốn éo thân mình, dựa sát vào YunHo mà lắc.

    Ả còn lại thì cúi xuống kéo khóa quần hắn ra, côn thịt to lớn hung hăng chui ra, tỏa ra một mùi nồng đậm của đàn ông.

    - Oa~~~ Lớn quá~~~ Thế này thì sướng chết mất~~~ - Cô ả thốt lên, sau đó liền đưa côn thịt vào miệng, hắn đầu ra sức di chuyển cái đầu.

    Quang cảnh trước mắt khiến JaeJoong muốn khóc mà khóc không được…
    Cơ chi phải để cậu trông thấy cảnh này?
    Tại sao?


    Khóe miệng YunHo bắt đầu nhếch lên, hắn túm lấy một ả, quăng lên giường, hai ả còn lại cũng bị hắn quăng lên theo.

    Sau đó, tất cả y phục trên người của cả bốn đều được lột sạch.
    Hắn lạo vào, đưa bàn tay to lớn ôm trọng một bên bộ ngực của một ả, bắt đầu nắn bóp vuốt ve khiến ả rên lên thích thú. Tay còn lại luồn vào âm đạo của ả khác, chọc ngoáy không ngừng.

    JaeJoong nhắm chặt mắt, cậu không muốn phải nhìn thấy cảnh này, nhưng hai tay bị trói, không thể bịt chặt lỗ tai lại, không muốn nghe…
    Thế mà âm thanh đó vẫn lai vảng trong đầu…

    Cậu khóc…

    End chap 10

    Sponsored content


     [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)  Empty Re: [Long fic - NC17] I want you... (YunJae)

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Wed May 15, 2024 3:16 pm