Title: Bởi vì nó là Cassiopeia
Author: Akimono Yuuka
Disclaimer: Câu chuyện chỉ là tác phẩm của trí tưởng tượng, các nhân vật trong truyện có thật và họ không thuộc về tôi.
Pairing: DBSK
Rating: K
Category: General
Length: Oneshot
Nó mơ màng gục mặt vào tấm kính xe buýt, thiêm thiếp ngủ. Mọi thứ xung quanh thật ồn ào, tiếng nói, tiếng cười, hòa lẫn cùng nhiều âm thanh hỗn tạp khác, song vẫn không thể đánh thức nó. Nó là vậy, một đứa nhỏ cứng đầu và không quan tâm mọi thứ xung quanh.
Xe buýt thắng gấp, làm cho đầu nó đập vào kính xe “Bốp” một cái, nó mới lơ mơ tỉnh giấc. Đưa tay xoa xoa đầu mình, nó lầm bầm chửi ông tài xế chạy ẩu. Bỗng một bác lớn tuổi đứng gần nó lên tiếng:
- Cháu gái, xe dừng rồi, mau xuống đi.
Nó giương mắt nhìn người đó, đang đeo hành lí chuẩn bị rời xe. Nó lúng búng cảm ơn dù biết người đó sẽ không nghe thấy. Rồi cũng đeo balô lên vai, nó theo dòng người bước xuống xe buýt.
Hỏi người phó lái, nó mới biết đây là Nha Trang, một nơi hoàn toàn xa nhà nó. Con gái suốt ngày quanh quẩn từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà, đúng là chẳng biết gì. Yên tâm phần nào, nó xốc lại cái balô đỏ tươi, rồi bước thẳng. Nó cũng chẳng biết nó đi đâu.
Nó năm nay 17 tuổi, cái tuổi bảo ngây thơ trong sáng thì không phải nhưng dày dặn trải đời cũng chưa đúng. Lần này đến Nha Trang, chỉ đơn giản là muốn vứt hết gánh nặng gia đình, “phượt” một chuyến cho sướng thân. Vì nó hết chịu nổi ba mẹ nó rồi.
Lần này nó bỏ nhà đi bụi, chỉ mang theo mỗi một cái balô đỏ tươi gắn chi chít móc khóa, huy hiệu. Nhật kí, hình ảnh, tiền bạc,… nó dồn hết vào cái balô. Có vài đứa bạn gọi điện bảo nó về, nhưng nó không về. Nó cần phải tìm ra một điều, một lí do để nó tồn tại trên cuộc đời này.
Đi mãi rồi cũng ra đến bờ biển. Biển Nha Trang đúng là danh bất hư truyền, đẹp không thể tả. Ngồi phịch xuống bãi cát, cởi đôi bata đỏ ra, nó để mặc những gợn sóng lăn tăn đùa giỡn với mười ngó chân mình. Hơi khó khăn để mở balô khi mà đống móc khóa đã che hết sợi dây kéo, nó lôi từng thứ ra xem xét.
Quyển nhật kí bao bìa đỏ cẩn thận, hai chai nước suối Lavie nó tích trữ dọc dường, cái MP3, vài bộ quần áo cùng một bóp tiền, nó yên tâm khi thấy mọi thứ đã đầy đủ. Bỗng tay lần được một thứ gì cứng cứng dưới đáy balô, nó lôi lên xem. Là một cái hộp, màu đỏ, hình ngôi sao.
Mở nắp hộp ra, cả một thế giới nhỏ bé tràn về trong tâm trí nó. Là anh, là hình ảnh của anh, người mà nó đơn phương suốt 5 năm trời. Shim ChangMin, một mảnh ghép của nhóm nhạc thần tượng DBSK. Lần này nó bỏ nhà đi đến tận Nha Trang, suýt chút đã quên mang cái hộp này theo. May là hình ảnh anh vẫn luôn bên nó. Mỉm cười, nó chậm rãi xem từng tấm hình nó đã tốn công rửa ra.
Nó là một Cassiopeia, một ngôi sao nhỏ bé trong hàng vạn ngôi sao, một giọt nước nhỏ bé trong cả triệu giọt nước, một phần tử nhỏ bé trong cả một gia đình to lớn. Nó tin và yêu DBSK, và… anh. Shim ChangMin, con người mà nó không bao giờ với tới được. Nó yêu DBSK, nó yêu anh, yêu trong vô vọng, yêu đến mức cuồng si. 5 năm trời bên họ không làm giảm tình yêu của nó, mà còn cuồng nhiệt hơn, mãnh liệt hơn nhiều lắm.
Gia đình nó không cho nó yêu DBSK, không cho nó yêu anh. Họ ngăn cấm nó, họ bảo đó là một thứ tình cảm điên rồ và ngu xuẩn, họ bảo nó đang hủy hoại tương lai của chính nó, khi mà cứ điên cuồng đâm đầu vào DBSK như vậy. Mẹ của nó còn nói, tại sao nó không khóc vì bà, mà lại khóc vì DBSK? Mẹ có biết không, DBSK đối với nó, không hề có một chút áp lực nào, đương nhiên nó dễ thể hiện tình cảm của mình hơn là với bà…
Cầm chặt bước ảnh của anh trong tay, nó mỉm cười vuốt ve nhè nhẹ khuôn mặt đang cười tươi ấy, miệng lẩm bẩm theo giai điệu “Picture Of You” đang play trong MP3. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần cảm nhận được anh, cảm nhận được sự ấm áp mà anh mang lại, nó nhất định sẽ vững bước mà vượt qua tất cả.
Tối hôm đó, nó thuê một phòng đơn trong khách sạn Đông Hưng. Ngả người lên giường, nó lần tay tìm lại bước hình của anh. Nắm chặt bức hình có người con trai với đôi mắt long lanh, nó thiếp đi.
Trong giấc mơ, nó thấy… anh. Không chỉ mình anh, mà cả Kim JaeJoong, Jung YunHo, Park YooChun cùng Kim JunSu cũng ở đó, năm người họ tạo nên một đội hình chữ W thật hoàn hảo. Nó sướng rơn, nhấc chân định chạy lại chỗ họ, nhưng nghĩ nghĩ thế nào, chân đang định chạy đến lại dừng. Có lẽ… cái đội hình hoàn mỹ ấy, chẳng cần có thêm nó cũng đã quá đẹp rồi…
Cứ thế, nó ngây ngốc đứng nhìn 5 con người mà nó yêu tha thiết nói cười với nhau, họ nói bằng tiếng Hàn, thứ tiếng mà nó không thể hiểu. Thật hạnh phúc khi được thấy họ thế này, JunSu, YooChun, JaeJoong, ChangMin, YunHo, một giấc mơ nó không bao giờ với tới.
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dụi mắt, mặt trời đã hơi ửng lên. Không thể bỏ lỡ cơ hội được nhìn mặt trời mọc được, nó vội bật dậy, chạy vọt vào toilet, rồi hai phút sau chạy ra, thay bộ quần áo hôm qua bằng một bộ khác cũng màu đỏ, nó phấn khởi chạy như bay ra ngoài. Mặt trời… phương Đông… màu đỏ… Tình yêu của nó…
Chạy đến bờ biển, nó thật hận không thể bơi đến chỗ mặt trời mà túm lấy, buộc chặt để vĩnh viễn được ngắm nhìn. Chắp hai tay thành loa, nó hét tó, bất chấp sự có mặt của những người đi đường, đang nhìn nó với ánh mắt quái dị.
_Shim ChangMin! DongBangShinKi! Cassiopeia yêu các anh!
Hét xong, nó ngồi phịch xuống bãi cát, cảm giác sung sướng như trút được gánh nặng. Nó quyết định rồi, cho dù gia đình có ngăn cấm đến thế nào, xã hội có lên án ra sao, nó vẫn sẽ yêu DBSK, yêu Shim ChangMin, mãi mãi không thay đổi.
Bởi vì nó là Cassiopeia.
Author: Akimono Yuuka
Disclaimer: Câu chuyện chỉ là tác phẩm của trí tưởng tượng, các nhân vật trong truyện có thật và họ không thuộc về tôi.
Pairing: DBSK
Rating: K
Category: General
Length: Oneshot
***
Nó mơ màng gục mặt vào tấm kính xe buýt, thiêm thiếp ngủ. Mọi thứ xung quanh thật ồn ào, tiếng nói, tiếng cười, hòa lẫn cùng nhiều âm thanh hỗn tạp khác, song vẫn không thể đánh thức nó. Nó là vậy, một đứa nhỏ cứng đầu và không quan tâm mọi thứ xung quanh.
Xe buýt thắng gấp, làm cho đầu nó đập vào kính xe “Bốp” một cái, nó mới lơ mơ tỉnh giấc. Đưa tay xoa xoa đầu mình, nó lầm bầm chửi ông tài xế chạy ẩu. Bỗng một bác lớn tuổi đứng gần nó lên tiếng:
- Cháu gái, xe dừng rồi, mau xuống đi.
Nó giương mắt nhìn người đó, đang đeo hành lí chuẩn bị rời xe. Nó lúng búng cảm ơn dù biết người đó sẽ không nghe thấy. Rồi cũng đeo balô lên vai, nó theo dòng người bước xuống xe buýt.
Hỏi người phó lái, nó mới biết đây là Nha Trang, một nơi hoàn toàn xa nhà nó. Con gái suốt ngày quanh quẩn từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà, đúng là chẳng biết gì. Yên tâm phần nào, nó xốc lại cái balô đỏ tươi, rồi bước thẳng. Nó cũng chẳng biết nó đi đâu.
Nó năm nay 17 tuổi, cái tuổi bảo ngây thơ trong sáng thì không phải nhưng dày dặn trải đời cũng chưa đúng. Lần này đến Nha Trang, chỉ đơn giản là muốn vứt hết gánh nặng gia đình, “phượt” một chuyến cho sướng thân. Vì nó hết chịu nổi ba mẹ nó rồi.
Lần này nó bỏ nhà đi bụi, chỉ mang theo mỗi một cái balô đỏ tươi gắn chi chít móc khóa, huy hiệu. Nhật kí, hình ảnh, tiền bạc,… nó dồn hết vào cái balô. Có vài đứa bạn gọi điện bảo nó về, nhưng nó không về. Nó cần phải tìm ra một điều, một lí do để nó tồn tại trên cuộc đời này.
Đi mãi rồi cũng ra đến bờ biển. Biển Nha Trang đúng là danh bất hư truyền, đẹp không thể tả. Ngồi phịch xuống bãi cát, cởi đôi bata đỏ ra, nó để mặc những gợn sóng lăn tăn đùa giỡn với mười ngó chân mình. Hơi khó khăn để mở balô khi mà đống móc khóa đã che hết sợi dây kéo, nó lôi từng thứ ra xem xét.
Quyển nhật kí bao bìa đỏ cẩn thận, hai chai nước suối Lavie nó tích trữ dọc dường, cái MP3, vài bộ quần áo cùng một bóp tiền, nó yên tâm khi thấy mọi thứ đã đầy đủ. Bỗng tay lần được một thứ gì cứng cứng dưới đáy balô, nó lôi lên xem. Là một cái hộp, màu đỏ, hình ngôi sao.
Mở nắp hộp ra, cả một thế giới nhỏ bé tràn về trong tâm trí nó. Là anh, là hình ảnh của anh, người mà nó đơn phương suốt 5 năm trời. Shim ChangMin, một mảnh ghép của nhóm nhạc thần tượng DBSK. Lần này nó bỏ nhà đi đến tận Nha Trang, suýt chút đã quên mang cái hộp này theo. May là hình ảnh anh vẫn luôn bên nó. Mỉm cười, nó chậm rãi xem từng tấm hình nó đã tốn công rửa ra.
Nó là một Cassiopeia, một ngôi sao nhỏ bé trong hàng vạn ngôi sao, một giọt nước nhỏ bé trong cả triệu giọt nước, một phần tử nhỏ bé trong cả một gia đình to lớn. Nó tin và yêu DBSK, và… anh. Shim ChangMin, con người mà nó không bao giờ với tới được. Nó yêu DBSK, nó yêu anh, yêu trong vô vọng, yêu đến mức cuồng si. 5 năm trời bên họ không làm giảm tình yêu của nó, mà còn cuồng nhiệt hơn, mãnh liệt hơn nhiều lắm.
Gia đình nó không cho nó yêu DBSK, không cho nó yêu anh. Họ ngăn cấm nó, họ bảo đó là một thứ tình cảm điên rồ và ngu xuẩn, họ bảo nó đang hủy hoại tương lai của chính nó, khi mà cứ điên cuồng đâm đầu vào DBSK như vậy. Mẹ của nó còn nói, tại sao nó không khóc vì bà, mà lại khóc vì DBSK? Mẹ có biết không, DBSK đối với nó, không hề có một chút áp lực nào, đương nhiên nó dễ thể hiện tình cảm của mình hơn là với bà…
Cầm chặt bước ảnh của anh trong tay, nó mỉm cười vuốt ve nhè nhẹ khuôn mặt đang cười tươi ấy, miệng lẩm bẩm theo giai điệu “Picture Of You” đang play trong MP3. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần cảm nhận được anh, cảm nhận được sự ấm áp mà anh mang lại, nó nhất định sẽ vững bước mà vượt qua tất cả.
Tối hôm đó, nó thuê một phòng đơn trong khách sạn Đông Hưng. Ngả người lên giường, nó lần tay tìm lại bước hình của anh. Nắm chặt bức hình có người con trai với đôi mắt long lanh, nó thiếp đi.
Trong giấc mơ, nó thấy… anh. Không chỉ mình anh, mà cả Kim JaeJoong, Jung YunHo, Park YooChun cùng Kim JunSu cũng ở đó, năm người họ tạo nên một đội hình chữ W thật hoàn hảo. Nó sướng rơn, nhấc chân định chạy lại chỗ họ, nhưng nghĩ nghĩ thế nào, chân đang định chạy đến lại dừng. Có lẽ… cái đội hình hoàn mỹ ấy, chẳng cần có thêm nó cũng đã quá đẹp rồi…
Cứ thế, nó ngây ngốc đứng nhìn 5 con người mà nó yêu tha thiết nói cười với nhau, họ nói bằng tiếng Hàn, thứ tiếng mà nó không thể hiểu. Thật hạnh phúc khi được thấy họ thế này, JunSu, YooChun, JaeJoong, ChangMin, YunHo, một giấc mơ nó không bao giờ với tới.
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dụi mắt, mặt trời đã hơi ửng lên. Không thể bỏ lỡ cơ hội được nhìn mặt trời mọc được, nó vội bật dậy, chạy vọt vào toilet, rồi hai phút sau chạy ra, thay bộ quần áo hôm qua bằng một bộ khác cũng màu đỏ, nó phấn khởi chạy như bay ra ngoài. Mặt trời… phương Đông… màu đỏ… Tình yêu của nó…
Chạy đến bờ biển, nó thật hận không thể bơi đến chỗ mặt trời mà túm lấy, buộc chặt để vĩnh viễn được ngắm nhìn. Chắp hai tay thành loa, nó hét tó, bất chấp sự có mặt của những người đi đường, đang nhìn nó với ánh mắt quái dị.
_Shim ChangMin! DongBangShinKi! Cassiopeia yêu các anh!
Hét xong, nó ngồi phịch xuống bãi cát, cảm giác sung sướng như trút được gánh nặng. Nó quyết định rồi, cho dù gia đình có ngăn cấm đến thế nào, xã hội có lên án ra sao, nó vẫn sẽ yêu DBSK, yêu Shim ChangMin, mãi mãi không thay đổi.
Bởi vì nó là Cassiopeia.