2
By linh2304089
Những cánh đồng xanh giờ không còn nữa.
Nứt nẻ dưới ánh mặt trời.
Chẳng còn thung lũng nơi những dòng sông từng chảy.
Chỉ còn cơn gió thổi vào trái tim lạnh lẽo của anh.
Greenfields
……
Chỉ là viết lại một cơn mơ đã vỡ.
……
Jung Yunho chết rồi!
Anh ấy chết rồi!
Nói dối…
Chết rồi!
Chết thật rồi!
Lừa gạt…
Sự thật đấy!
Jung Yunho thực sự chết rồi!
Jung Yunho thực sự đã chết rồi.
Một ngày trời âm u, không mưa cũng chẳng nắng. Anh ấy chết. Một cái chết tự nhiên, gần như chẳng đau đớn gì-ấy là theo bác sĩ pháp y nói như thế- đột nhiên tim ngừng đập, và rồi chết. Nhanh chóng, và thậm chí chẳng kịp đau.
Chẳng có gì cả, chỉ đơn thuần là chết thôi.
Chết thôi mà!
Và rồi, vào một ngày tháng tư hiu quạnh nào đó, sau khi kết thúc một loạt những nghi lễ phiền nhiễu kiểu như lễ viếng, phúng điếu vân vân và vân vân với hàng trăm tiếng khóc ủ ê của những khuôn mặt xa lạ sau cánh cổng đóng kín của nhà tang lễ. Họ đưa anh ấy đi hoả thiêu.
Chiếc xe lăn tròn trên con đường mòn dẫn đến khu hoả táng. Qua ô cửa sổ khép hờ, bức tường bao quanh ga xép hiện ra. Lững thững bao bọc nhà ga cũ kĩ, hoen rỉ và mòn mỏi với những con tàu thường khởi hành lúc nửa đêm về sáng. Bức tường đá dài, một nửa được sơn trắng và vẽ lên một bức tranh đẹp đẽ. Những ngôi nhà có mái ngói đỏ tươi, những con đường rợp bóng cây và những em bé dắt tay nhau đến trường. Cạnh bên những mảng đá lạnh căm, im lìm chờ đợi ngày tháng bỏ quên. Hàng rào vây quanh đường tàu lặng thinh, những mảng có dại cao ngút đầu gối người lớn, nửa xanh nửa úa vàng rệu rã, quấn chặt lấy thanh chắn màu đỏ bạc thếch.
Cột khói đen từ mái nhà hoả táng chĩa thẳng lên trời, rồi loang dài như thể vệt mực Tàu trong nước, tan dần trong ráng chiều muộn màng. Ánh sáng màu cam sậm trải dài trên những ngọn cây cổ thụ buồn bã ám thứ khói xám xịt nhoè nhoẹt. Cỏ dại ngoài sân mọc lưa thưa trên nền đất cằn cỗi, màu vàng úa lẫn vào màu xanh xỉn u tối.
Kim Jaejoong đứng tựa vào bức tường trắng đã tróc mất một vài mảng vôi vữa, đốt một điếu thuốc và thẫn thờ nhìn bầu trời phía xa xôi. Khói thuốc bay lên thành những vòng hư ảo, tan ra trong ánh nắng nhợt nhạt cuối cùng. Vài mảng vữa trắng bám lên bộ âu phục màu đen nhưng nhức mắt. Hút được nửa điếu thuốc, cậu thả nó xuống sàn gạch, di gót giày lên tàn lửa còn sót lại. Thuốc tắt. Đốm lửa nhỏ cũng không còn. Một ít mạt bụi màu xám xỉn lẫn với những sợi thuốc nâu nằm la liệt, chơ vơ trên sàn gạch bóng loáng như một dấu chấm hết thật dài.
Tiếng còi tàu xa xôi thả vào không gian nỗi trống vắng, tiếc nhớ mịt mờ. Jaejoong nhìn vào cánh cửa đóng chặt, và rồi lại nhìn xuống sàn gạch bóng loáng vương những mạt bụi xám xịt. Nhắm mắt, và rồi mở mắt, nghĩ đến một giấc mơ chớm qua. Không là thực, chỉ là một giấc mơ trong cơn say triền miên.
Một ngày nào đó, khi vừa dứt cơn mộng. Cậu mở điện thoại, và đập vào mắt là một dòng thông báo lạnh lùng, gần như tàn nhẫn và vội vã.
“Jung Yunho chết rồi”.Jaejoong dụi mắt, Jaejoong tự cấu vào tay mình, nhưng không tỉnh được-Vẫn chỉ là một cơn mơ thôi- cậu thầm nhủ biết bao lần, và mong chờ tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ đặt cạnh bên giường, nhưng nó vẫn im lìm, lặng ngắt như bị tước đoạt đi sự sống.
…….
“Này, biết gì không? Giữa chúng ta có một con quay”
“Cái gì con quay?”
“Rồi một ngày nào đó, cậu sẽ biết thôi”.
“Chẳc phải cho ăn đấm rồi?”.
Vào một buổi chiều nào đó đã lạc mất, anh và cậu cùng đi trên lối mòn xưa cũ, đạp lên những vết lá khô lạo xạo dưới chân, như thể đánh thức một điều gì đã mất. Jaejoong vẫn nhớ,khuôn mặt Yunho hiện ra-nghiêng nghiêng- luôn là thế vì hai người đi sóng đôi cùng nhau. Ban đầu sẽ là đôi mắt sáng hấp háy, cái nốt ruồi rất nhỏ bên khoé miệng cong cong. Chiếc áo phông ướt mồ hôi kéo xăn đến khuỷu ẩu tả. Anh cứ mãi kể chuyện về con quay và sợi dây nối vào nhau. Buông sợi dây ra, con quay quay tít mù. Nhưng dù có quay thế nào đi nữa, chỉ cần kéo mạnh một tí, nó sẽ lại trở về.
……….
Lúc ấy, phố phường, cửa hiệu, con đường, cả những con người lướt qua cậu đều trở nên nghiêng ngả. Tất cả trở nên vụn vỡ, tan nát thành vô số những mảng màu. Trắng, xanh, đen, đỏ quyện vào nhau đến nhức buốt. Như thể muôn vàn mảnh ghép của một bức tranh bị xé toạc ra, chỉ còn trơ lại chiếc khung tranh vô thần, xám xịt. Jaejoong tưởng như mình đang bước đi trong cái khung tranh ấy. Tất cả là mảnh vụn của một khung cảnh trôi nổi mà con người chỉ là một cái bóng.
Anh đứng đó, giữa những cái bóng mờ nhạt trôi ngang qua không dấu vết. Vẫn chiếc áo phông xắn lên vội vã, và nụ cười bên khoé môi cong cong. Yunho tựa mình vào tường đá lạnh lẽo, chăm chú ngắm mấy cành cây bên đường. Lạ lắm, trời cuối hạ gió lùa, vậy mà mấy cành cây vẫn đứng yên không nhúc nhích. Anh cầm theo một cuộn len màu đỏ, thả một đầu. Cuộn len lăn tròn, trôi nổi trong thế giới của những mảnh vụn nghiêng chao. Jaejoong nhặt nó lên, cuốn tròn. Mảng màu vẫn nổi trôi. Những căn nhà chỉ như hai khối lập phương ghép lại. Trời đứng gió, chim chẳng bay đi. Cuộn len trong tay cậu đầy dần, Yunho vẫn lặng câm, tựa vào tường đá.
_Này, họ nói cậu chết rồi.
_Này…..
_Nà……
_N…….
_.......
Từ ngữ tắt hẳn trên môi Jaejoong, giống như vừa bị ai đó bất thần khoá chiếc van âm thanh lại. Cậu bấu chặt cuộn len, chạm tay vào cổ họng, cố gắng húng hắng vài lần. Lại cố phát âm “Y.U.N A.H~” tiếng vọng phát ra đùng đục, tắt hẳn. Chẳng có gì, ngoài tiếng gió rít bên tai và khung tranh rách rưới.
Anh vẫn lặng câm, tựa lưng vào tường đá.
Cuộn len đầy hẳn, Jaejoong ngước mắt lên. Nhưng anh không còn ở đó, bức tường đá vẫn lạnh lẽo, những con chim vẫn đậu đầy trên cành cây, giữ cho nó không rung rinh trong gió. Cậu buông tay, cuộn len rơi xuống. Lăn tròn, mỏng manh như sợi chỉ đỏ nối liền hồi ức và những giấc mơ.
“Chỉ cần còn kết nối với nhau, chúng ta sẽ ổn thôi”.
“Chỉ cần còn sống”
Sống…..
Sống….
Cậu vớ lấy cây gậy, đập mạnh vào cái cây. Mong ước sao bầy chim sẽ bỏ đi. Nhưng chỉ nghe những tiếng kim loại loảng xoảng đập vào đường nhựa. Những con chim sống, còn thở từ bao giờ đã biến thành mảnh kim loại hình chim vô tri.
Giữa cậu và anh, mãi mãi có một con quay. Xoè tay che nắng, những hạt nắng lọt qua kẽ tay. Đưa tay chắn gió, gió lùa qua rát buốt. Những mảng màu xanh kiệt cùng tan dần trong buổi chiều tà da cam rũ rượi. Con quay vẫn lăn đều, sợi dây dần dần siết lại. Nghẹt thở, nhưng chẳng thể chạy trốn. Muốn gọi tên Yun ah~ như ngày xưa, nhưng tất cả còn lại chỉ là một khoảng không im lặng thật dài. Mảng màu vẫn trôi nổi, rời rạc, rách nát. Những cái bóng chập chờn, lướt qua nhưng không đứng lại. Mặt trời cuối ngày đổ cái bóng dài, nóng bức đến khô kiệt. Cậu tự ôm lấy mình, ngồi bệch xuống bức tường đá lạnh căm, giữa những mảnh kim loại hình chim vô tri giác.
Từ hôm đó, Kim Jaejoong không bao giờ phát ra một âm thanh nào nữa.
.
.
.