Charming-TVXQ



Join the forum, it's quick and easy

Charming-TVXQ

Charming-TVXQ

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Charming-TVXQ

Latest topics

» [OneShot - NC17] My Lover (YunJae)
by Kissthebabysky Mon May 25, 2015 12:19 pm

» ♥ Tổng hợp bằng chứng YunJae is real ♥
by thaopham Wed Apr 22, 2015 9:53 am

» [Disc] Giọng hát của thành viên nào trong DBSK thật sự chạm đến trái tim bạn?
by phuongg_vuu Sat Mar 07, 2015 2:10 pm

» [Tổng hợp][Trans] Changmin UFO Replies
by Ngoclinh Mon Aug 05, 2013 12:52 pm

» [FAM] Nhà bếp ICharm
by red_eyes_05 Sun Feb 17, 2013 2:46 pm

» [11.02.13] [News] Jaejoong tiết lộ ảnh của bố trên Twitter
by yuukiYJ Mon Feb 11, 2013 5:00 pm

» [08.02.13] [News] Điều gì mang Kim Jaejoong đến với Busan? 'Bằng chứng' tại một nhà hàng kalguksu
by yuukiYJ Sat Feb 09, 2013 11:36 am

» [09.02.13] [News] Yunho nhận được nhiều phản ứng tích cực cho diễn xuất của anh
by yuukiYJ Sat Feb 09, 2013 11:24 am

» [05.02.2013][S.R][Sữa Lắc Đắng Ngắt] Uncompleted Dream.
by Sữa Lắc Đắng Ngắt Tue Feb 05, 2013 1:39 pm

» [Happy Birthday - Jaejoong][Fanmade] 26.01.1986 - 26.01.2013 Re:Write (Toon Factory)
by Batley Sun Feb 03, 2013 6:27 am

» [Special Project] Kim Jaejoong - 1st Solo Mini-Album "I/MINE"
by Batley Sun Feb 03, 2013 6:16 am

» [Online][VID][01.02.13] In Our Time PV (Short Version)
by Bon Sat Feb 02, 2013 7:51 pm

» Tuyển nhân sự cho ICharm Subbing Team
by Bon Sat Feb 02, 2013 11:15 am

» [23.01.13] [News] Changmin tiết lộ về first kiss
by yuukiYJ Wed Jan 23, 2013 6:32 pm

» Đóng góp ý kiến cho ICharm
by JaeHo_inmylife Mon Jan 21, 2013 1:18 pm

» [19.01.13][NEWS] Yoochun khẳng định với fan mình không cắt tóc để đi nghĩa vụ quân sự
by Zenny_05 Sun Jan 20, 2013 11:32 am

» [18.01.13] [News] Changmin thú nhận việc lén lút xem phim cấp ba khi còn là học sinh sơ trung
by yuukiYJ Fri Jan 18, 2013 6:46 pm

» [18.01.13] [News] C-JeS tiết lộ về vụ thắng kiện với Avex của JaeChunSu + Sự chuẩn bị cho lần kháng cáo của Avex
by yuukiYJ Fri Jan 18, 2013 6:34 pm

» [17.01.13] [Trans] Album solo của Kim Jaejoong thắng lớn và all-kill trên các bảng xếp hạng...cột mốc quan trọng trên con đường trở thành một nghệ sĩ thực thụ của anh ấy
by yuukiYJ Fri Jan 18, 2013 6:18 pm

» [16.01.13] [News] HoMin sẽ phát thành album tiếng Nhật "Time" vào tháng 3
by yuukiYJ Wed Jan 16, 2013 5:59 pm


    [Long fic - K+] Đường chân trời màu xanh (YunJae)

    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

    [Long fic - K+] Đường chân trời màu xanh (YunJae) Empty [Long fic - K+] Đường chân trời màu xanh (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Mon Sep 03, 2012 10:53 am


    Author
    : Chika


    Repost-er
    : Yuki Jung


    Disclaimer
    : DBSK thuộc về nhau.


    Rating
    : K+


    Pairing
    : YunJae.


    Category/Genre
    : Fluff.


    Status
    : Completed.


    Summary
    :


    Cậu có tin vào đường chân trời không?


    A/N: Một fanfic đã viết lâu rồi nhưng bây giờ mới hoàn thành vì nhiều chuyện xảy ra quá. Đôi khi nhận ra rốt cuộc tất cả chỉ là do mình tự lừa bản thân, mọi thứ đều là ảo ảnh, điều thật nhất vẫn luôn là nỗi đau. Fanfic này cũng là một ảo ảnh và viết ra đơn giản chỉ là để thỏa mãn bản thân.
    Chúc vui vẻ.

    *Permission asked by Yuki@ICharm*

    Per: http://d.f10.photo.zdn.vn/upload/original/2012/08/14/12/34/1344922441258552643_574_574.jpg






    Đường chân trời màu xanh




    Appassionata - Secret Garden





    Prologue






    Cạch.



    Yunho mệt mỏi đặt bút xuống, gom đống bài tiểu luận của sinh viên trên mặt bàn làm việc vốn vẫn còn rất bừa bộn của mình đặt lại cho ngay ngắn. Anh ngả người trượt sâu xuống ghế, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài.



    Những cụm lá co lại run rẩy sau mỗi đợt gió ào qua vun vút, cành cây phong khẳng khiu chĩa ra cô độc, rạch một đường xám xịt lên khung cửa mang màu trời u ám. Tuyết đầu mùa phủ trắng cảnh vật, phơ phất mấy hạt nhỏ bám dính vào mặt kính trong veo.



    Mùa đông đến rồi.



    Tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên khiến Yunho khẽ giật mình, với tay vào túi áo khoác mắc bên cạnh lôi ra. Liếc qua màn hình, anh cất giọng trầm nhẹ:



    -Gì thế, Yuuko?



    Giọng cô gái phía đầu bên kia có phần run rẩy, sau một khoảng lặng kéo dài như vô tận:



    -Jaejoong… anh ấy trở về rồi.



    ***




    Yunho đỗ xe lại trước cửa nhà Yuuko, tim anh nghẹn lại còn phổi thì bỏng rát vì lái quá nhanh. Mở cửa bước ra, anh thoáng rùng mình bởi cơn gió lạnh lẽo đột ngột ào qua, mang sức nặng của cả mùa đông phủ trùm lên cơ thể. Mình lại nóng vội rồi – anh lầm bầm trong miệng, tự giận mình lúc nào cũng vậy, cứ liên quan đến con người ấy là lại mất hết lý trí. Lạnh quá.



    Đứng trước cánh cổng sắt cao hơn hai mét, Yunho chần chừ. Bấm chuông hay là bỏ về, bây giờ vẫn còn kịp. Bấm chuông, đi vào, gặp nhau rồi sẽ nói gì? – anh thầm nghĩ, ngực như có ai bóp chặt không tài nào thở được một cách bình thường. Vậy nhưng bỏ về còn khó thở hơn. Yunho quyết định bấm chuông.



    -Anh đến rồi.



    Yuuko mỉm cười khi mở cổng cho anh, dịu dàng nói. Đi bên cạnh cô vào nhà, giữa hai hàng hoa mai trắng muốt che mình dưới tuyết, anh thấy lòng mình nhộn nhạo. Cuối cùng thì người ấy cũng chịu trở về.



    -A, Yunho!



    Một giọng nói mượt mà cất lên, sau đó là Yoochun với nụ cười rạng rỡ bước về phía Yunho, hai tay dang ra ôm lấy anh. Yunho thoáng ngạc nhiên trước thái độ của Yoochun, đáp trả cậu bằng một nụ cười tươi không kém, mắt đột nhiên không kìm được đảo quanh phòng khách tìm kiếm.



    -Anh đang làm anh ấy nghẹt thở đấy! – Yuuko đột ngột lên tiếng, vờ cau mày nhìn Yoochun. Cô ngồi phịch xuống sofa, với tay lấy chai rượu vang đỏ đặt trên bàn ôm vào lòng, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc – Ước gì lần nào hai người cũng tới Paris.



    Bỏ Yunho ra sau cái ôm có phần quá nồng nhiệt đúng kiểu Yoochun, cậu quay về phía Yuuko nhăn mặt:



    -Này, em đang đuổi khéo anh đấy hả?



    -Đâu có, em chỉ muốn được uống vang Pháp chính cống thôi mà. – Yuuko chớp mắt, siết chặt lấy chai rượu – Em yêu Jaejoongie nhất.



    -Chai đó là do anh chọn đấy! – Yoochun la lên, nhoài người về phía cô đòi giật lại chai rượu, hoàn toàn quên béng Yunho. Nhìn hai người chạy lăng xăng khắp nhà giành nhau, anh đột nhiên bật cười. Họ đúng là hai anh em, đến sở thích mê rượu cũng giống nhau.



    -Yoochun, cậu ồn ào quá!



    Yunho giật mình trước giọng nói quen thuộc phía cửa phòng tắm, tim anh lại đập nhanh bất thường như lúc ngồi trên xe lái tới đây. Rốt cuộc anh đã chờ đợi nó bao lâu rồi nhỉ, ba năm, à không, hai năm chín tháng, à không, thêm mười bảy ngày nữa. Hai năm chín tháng mười bảy ngày, vẫn giọng nói trong, ngân nga và vang đến từng ngóc ngách linh hồn anh. Nó cứ như chỉ mới từ hôm qua. Xoay người sang bên trái, anh khao khát muốn biết chủ nhân của nó có thay đổi không, khi cậu rời xa anh từng ấy ngày.



    Và Jaejoong đứng đó, sau hai năm chín tháng mười bảy ngày, vẫn y hệt như Jaejoong anh luôn nhớ.



    -Yunho à, em đã về rồi đây!
    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

    [Long fic - K+] Đường chân trời màu xanh (YunJae) Empty Re: [Long fic - K+] Đường chân trời màu xanh (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Mon Sep 03, 2012 2:58 pm

    Chap 1: Ranh giới






    Yunho là đàn anh của Yuuko thời đại học, dù hai người khác khoa, khác khóa nhưng lại cùng hoạt động trong Đoàn trường khá tích cực. Yunho là sinh viên xuất sắc của khoa Toán còn Yuuko là sinh viên xuất sắc của khoa Tiếng Nhật. Khi ra trường, cả hai nghiễm nhiên được giữ lại giảng dạy. Không khó để chấp nhận cho một Yunho thích ổn định và Yuuko thích thời sinh viên trẻ trung, vậy là họ lại trở thành đồng nghiệp của nhau.



    Yunho quen Jaejoong trong một buổi tối mùa hạ tưng bừng, có pháo bông, có rượu, có bánh kem và cả những nụ cười. Hôm ấy là sinh nhật Yuuko. Thực ra anh không thích chỗ đông người cho lắm nhưng vì Yuuko cứ nài nỉ, bảo rằng cô sẽ giận nếu anh không tới nên Yunho đành phải lê xác đến dự, bằng một khuôn mặt nghiêm nghị khó đăm đăm. Thế mà cho đến mãi sau này, Yunho vẫn nghĩ rằng mình mắc nợ Yuuko vì lời mời định mệnh đó.



    -Anh là con trai mà không biết uống rượu à?



    Đó là câu đầu tiên Jaejoong nói với anh khi màn hò hét chạm cốc đang đến cao trào. Jaejoong là bạn của Yoochun – anh trai Yuuko, Yunho biết điều đó qua sự giới thiệu qua loa của Yuuko vì cô còn quá bận rộn với những người khác cũng như công việc tổ chức. Khẽ nhăn mặt vì tiếng hét phấn khích của Yoochun, anh lắc đầu:



    -Tôi muốn tỉnh táo.



    -Giữa những kẻ không tỉnh táo như tôi sao? – Cậu bật cười, giọng nhừa nhựa.



    -Gì cơ?



    Anh bất giác hỏi lại, không hẳn vì không nghe rõ mà vì không biết người vừa hỏi đang say hay đang tỉnh. Xoay qua nhìn gương mặt chỉ nghiêng nghiêng của cậu thôi nhưng lần đầu tiên anh biết định nghĩa thế nào là đẹp đến hẫng cả nhịp đập của tim. Yunho cố kéo ánh mắt mình thôi nhìn chăm chăm vào Jaejoong, chép miệng như khi người ta nghe thấy một câu có vẻ tâm trạng mà mình lại không hiểu:



    -Cậu đúng là say rồi.



    Giơ chiếc cốc lên giữa không gian tràn ngập ánh nến, buộc ánh sáng phải xuyên qua làn nước mờ đục trong cốc, cậu hơi khép mắt:



    -Tôi lúc nào cũng say. Lúc nào cũng không tỉnh táo.



    Nói rồi Jaejoong đưa ly rượu lên miệng, uống một hơi hết sạch. Anh ngán ngẩm thở dài, cậu đúng là đẹp thật nhưng giống một con sâu rượu còn anh thì sợ người say. Khi say, người ta thường có xu hướng đập vỡ những thứ đẹp đẽ mà mình kì công gây dựng lúc tỉnh. Lặng lẽ đứng lên bước ra bàn nhỏ để đặt bánh trái, Yunho cố gắng bỏ ngoài tai những âm thanh ầm ĩ của bàn tiệc mặn cộng với thứ nhạc ngọt ngào vui vẻ mà Yuuko luôn thích. Đã nói nơi đông người không hợp với anh mà.



    -Chán vậy sao?



    Giọng cậu lại vang lên phía sau, không còn có vẻ say nữa. Jaejoong nhanh nhẹn bước qua anh, kéo chiếc ghế gần đó và ngồi phịch xuống, chọn trong đống hoa quả một trái táo đỏ. Ngạc nhiên nhìn cậu, anh quên mất mình đang đứng:



    -Cậu không say?



    -Sao lời trước và sau của anh khác nhau thế? – Cậu ngẩng lên nhìn anh, vô thức cau mày – Không định ngồi xuống hả?



    -À, uhm, có.



    Lật đật kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện cậu, anh nghiêng đầu khó hiểu. Chàng trai này thật kì lạ - Yunho thầm nghĩ, cũng chọn cho mình một trái táo rồi đưa lên miệng cắn.



    -A~, chua. – Anh khẽ kêu lên, không ngờ táo cũng có trái chua đến thế.



    -Không ăn được chua nữa sao? – cậu cười cười nhìn anh.



    -Không, chỉ là bị bất ngờ thôi. – Yunho chớp mắt, cố gắng ăn nốt cho khỏi quê độ và chợt nhận ra nó cũng không đến nỗi nào.



    -Vậy mà nhận mình tỉnh táo.



    Jaejoong đột nhiên nói rồi lại im lặng quay về phía trái táo của mình như thể chưa từng trò chuyện. Yunho cũng chẳng đáp lại, anh vẫn muốn chui vào một góc thật yên tĩnh để tránh xa tiếng lao xao tranh giành nổ trời ngoài kia. Di di chân xuống nền cỏ mượt trong vườn nhà Yuuko, anh bỗng cảm thấy không khí này có chút gượng gạo. Jaejoong vẫn ngồi đối diện anh, chăm chú nhìn vào đĩa hoa quả trong khi tay vẫn cầm một nửa trái táo ăn dở. Nói gì đi chứ - anh thầm nhắc mình dù không hiểu vì sao lại muốn bắt chuyện thêm với cậu. Rõ ràng cậu ta không phải gu của anh, cậu ta mơ hồ và thiếu thực tế quá, ngay từ vẻ ngoài đã hiện rõ là như thế.



    -Này, anh là Yunho đúng không?



    Cậu đột ngột lên tiếng, không nhìn anh.



    -Yuuko giới thiệu rồi mà.



    Anh thầm mừng vì người phá vỡ im lặng trước là cậu. Có vẻ như cậu rất thích nói, nói rất nhiều vì trước đó anh cũng để ý đôi chút và nhận ra cậu không lúc nào không lẩm bẩm điều gì đó vào tai Yoochun. Hai người ấy, lắm khi nhìn cứ như tình nhân.



    -Anh là đồng nghiệp của Yuuko à?



    Không muốn nhắc cậu chuyện này cũng đã được nói, anh gật đầu cho qua:



    -Ừ.



    -Anh có người yêu chưa?



    Yunho giật mình. Hình như quen biết giữa họ chưa đủ thân thiết để hỏi những câu như vậy. Jaejoong vẫn lắc lư đầu, không nhìn anh nhưng cũng không nhìn vào điểm nào anh có thể thấy. Dưới ánh sáng vàng nhạt lấp lánh mờ ảo phía xa, cậu trông thật lạ. Và Yunho chẳng hiểu sao mình lại trả lời câu hỏi đó, rất thật lòng:



    -Tôi chưa từng yêu ai.



    Đối với một chàng trai hai mươi sáu tuổi như anh, điều đó giống như là nói dối. Jung Yunho, một người tập hợp đầy đủ những phẩm chất tốt đẹp của một người đàn ông mà bao cô gái ghi vào danh sách hình mẫu lý tưởng: ngoại hình đẹp, học vấn cao, nghề nghiệp ổn định, gia đình khá giả, tính tình hoàn hảo. Không có lý do gì để các cô gái thông minh của thế kỉ hai mươi mốt này bỏ qua người như anh, cũng không có lý do gì để anh phải ép mình từ bỏ thú vui mà người ta gọi là “tình yêu” cả. Chỉ là, yêu thì không thể thiếu người được yêu. Anh khẽ đưa mắt về phía Jaejoong, thầm nghĩ hẳn cậu cũng chẳng tin vào lời anh nói. Đến Yuuko, người tự hào hiểu anh tới tận chân tơ kẽ tóc còn không tin nữa mà. Khóe môi cậu bỗng nhiên vẽ lên một nụ cười nửa miệng:



    -Tôi biết mà.



    -Sao? – anh giật mình. Đây không rõ có phải là phản ứng anh mong đợi hay không nữa. Yunho nhìn thẳng vào mắt Jaejoong trong khi đó, cậu vẫn có vẻ say, mà cũng có thể là giả vờ say.



    -Người tỉnh táo sẽ chẳng bao giờ yêu ai được. Vì yêu là không tỉnh.



    Mãi cho đến khi đưa Jaejoong về nhà tối hôm đó, Yunho mới hiểu vì sao cậu lại nói như thế. Hình ảnh một Jaejoong ngà ngà say, thi thoảng lại bật cười cay đắng trong buổi đầu tiên quen nhau khắc sâu vào tiềm thức anh, ngay cả sau này khi xa nhau hay khi gặp lại, nó luôn là cái gai nhức nhối nhất trong mối tình mệt mỏi của họ. Anh vẫn còn nhớ cơ thể lạnh ngắt thơm mùi hoa hồng Sharon của cậu đổ gục vào người mình khi cậu lảo đảo bước ra khỏi xe. Lúc ấy trông Jaejoong thật mỏng manh và bé nhỏ, đến mức mà một người chưa bao giờ có cảm xúc với ai như anh đã thầm ước muốn được ôm lấy bờ vai mảnh, hít ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên tóc cậu suốt cả cuộc đời, dù có phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào. Nhưng Yunho thì vốn không tin vào tình yêu sét đánh, Jaejoong lại quá đẹp để từ chối nên khi dìu cậu vào nhà, anh cũng kịp lý giải rằng cảm giác tim đập loạn ấy chỉ là nhất thời không kiềm chế được.



    -Đừng đi!



    Đêm mùa hạ dịu nhẹ ấy, trong căn hộ của Jaejoong, cậu đã bá cả hai tay lên cổ anh để mà níu lại. Giọng nói khàn đặc trẻ con, đôi mắt mở to nơi Yunho không bao giờ biết lúc nào cậu tỉnh còn lúc nào cậu say, những ngón tay mềm bám chặt vào vai anh như người ta cố vớt lấy cái phao lúc sắp bị chìm. Anh thở ra, mặc kệ trái tim đang đập một cách kì lạ, vỗ vỗ vào lưng cậu mà dỗ dành:



    -Jaejoong, ổn rồi mà. Tôi phải về…



    -Đừng bỏ anh lại một mình. – Jaejoong van nài và anh cảm nhận được vai mình đang ướt nước. Cả người cậu run lên bần bật như cảm lạnh, tiếng nấc khẽ bị khóa chặt trong miệng chỉ còn là những âm thanh nghèn nghẹn đau đớn. Yunho bắt đầu không hiểu vì sao chỉ nhận lời giúp hai anh em xỉn quắc cần câu nhà họ Park kia mà lại phải mắc vào tình thế khó xử đến nhường này. Không chỉ anh, có lẽ mai tỉnh dậy Jaejoong cũng sẽ cảm thấy vậy – trong trường hợp cậu còn nhớ. Bàn tay cậu siết chặt hơn, kéo anh vào gần mình hơn khiến Yunho nhất thời không còn nghĩ cách thoát khỏi cậu nữa. Anh vô thức tựa cằm vào đầu cậu, khẽ nói:



    -Tôi sẽ không đi đâu cả.



    -Hana à ~ - Jaejoong dịu dàng gọi, đúng, rất dịu dàng mà gọi tên người khác bằng chất giọng thì thầm như gió của mình. Yunho ngạc nhiên định đẩy cậu ra nhưng chẳng thể được, Jaejoong ôm chặt quá.



    -Hana ~ - Cậu tiếp tục gọi và lần này thì Yunho mặc kệ - Vì sao lại không yêu anh?



    Giọng Jaejoong đắng ngắt. Yunho liếm môi, miệng khô khốc với những âm điệu rời rạc:



    -J… Jaejoong, tôi không phải…



    Câu nói của anh bị đột ngột ngắt giữa chừng bởi đôi môi mềm ướt nước mắt của cậu. Yunho cứng người, chuyện gì đang xảy ra thế này? Cảm giác mất đi ý thức, đầu óc trống rỗng, tim đập dồn dập, thời gian ngừng trôi, mọi thứ khiến anh không tài nào kiểm soát nổi. Jaejoong đang hôn anh, đôi mắt mông lung của cậu khẽ khàng khép lại để mặc hàng mi dài ngập trong nước mắt. Một nụ hôn có vị mặn chát đầy khao khát và đam mê. Yunho cũng từ từ nhắm mắt, rốt cuộc vẫn là đang mất đi nhận thức thì hãy cứ để thế luôn đi, bàn tay vô tình siết chặt thêm eo cậu. Jaejoong bây giờ, thật nhỏ nhoi và cô độc.



    Cho đến khi Yunho cảm thấy phổi mình bỏng rát không thể thở thì Jaejoong mới rời khỏi môi anh, lặng lẽ gục đầu xuống thở dốc. Từng giác quan của Yunho tựa hồ vẫn chưa thể hoạt động lại, anh đành vỗ vỗ lưng cậu dịu dàng. Jaejoong dụi đôi mắt ướt nhem vào vai anh, thì thầm trong cơn say:



    -Hana, anh biết là không phải em mà. Anh biết, cuối cùng thì chúng ta vẫn là không thể. Anh biết, là anh sai rồi.



    -Jaejoong, bình tĩnh nào. – Yunho từ tốn nói, không rõ bước tiếp theo đây mình phải làm gì. Có lẽ hai mươi sáu năm qua đây là tình huống đầu tiên Jung Yunho không thể điều khiển được bản thân, lí trí như mắc kẹt bởi một con người có tên Kim Jaejoong.



    -Hana, anh cũng không hiểu vì sao mình lại thế… Hana… anh xin lỗi vì đã luôn xa em. Anh xin lỗi vì đã luôn đòi hỏi. Anh… chỉ muốn được tự do yêu mà thôi.



    Jaejoong cứ thế mà khóc trên vai Yunho, âm thanh đau đớn tắc nghẹn nơi cổ họng run rẩy vỡ vụn giữa đêm tối tĩnh mịch, trong căn phòng lạnh lẽo ngập mùi hạ xám. Ngoài cửa sổ, những ngôi sao nằm vương vãi trên nền trời bàng bạc, sáng lấp lánh trong quên lãng. Mỗi vì sao lúc này, có phải hay không là một giấc mơ dài?



    Đêm ấy, Yunho ngủ lại bên Jaejoong.
    Yuki Jung
    Yuki Jung
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 110
    Points : 180
    Reputation : 5
    Join date : 10/08/2012

    [Long fic - K+] Đường chân trời màu xanh (YunJae) Empty Re: [Long fic - K+] Đường chân trời màu xanh (YunJae)

    Bài gửi by Yuki Jung Mon Sep 03, 2012 3:24 pm

    Chap 2: Tự do






    Lần thứ hai Yunho gặp Jaejoong là trong một cửa hàng sách. Khi ấy cậu đang đứng bên quầy truyện tranh, dáng người vẫn mảnh khảnh và gương mặt nhìn nghiêng mơ hồ như có màn sương mỏng phủ lên.



    -Jaejoong?



    Yunho đi lại bên cậu khẽ gọi sau khi giật nảy mình vì tiếng cười giòn tan đột ngột bật ra từ cậu. Đám trẻ con bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào Jaejoong như sinh vật lạ làm anh phải nén cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu.



    -A, Yunho!



    Jaejoong quay lại nói hơi reo, đôi mắt lấp lánh.



    -Xem cậu bao nhiêu tuổi rồi chứ! – Yunho chép miệng nhìn vào cuốn truyện trên tay Jaejoong, dịu dàng trêu chọc. Hấp háy cười lại với anh, khóe môi cậu cong lên:



    - Chúng ta bằng tuổi mà. – Jaejoong hơi ngừng một chút quay ra le lưỡi với đám trẻ tò mò xung quanh rồi lại xoay người nhìn anh mà nở một nụ cười thật tươi – Đã lâu không gặp.



    -Đã lâu không gặp.



    Yunho thở phào trước thái độ tự nhiên của Jaejoong, cất đi cục bối rối vừa mới nghèn nghẹn trong lòng ban nãy. Rốt cuộc thì anh cũng có lúc không khống chế được bản thân, vô thức mà gọi tên cậu khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc để rồi lo lắng chẳng biết cậu có còn nhớ tình huống ngại ngùng trước đây của hai người mà lảng tránh anh không. Đối với Jaejoong, hẳn dư âm của lần gặp đầu tiên giữa họ là quá lớn.



    -Giờ anh rảnh chứ? – Jaejoong hơi cắn môi hỏi, giọng có chút lúng túng nhưng Yunho không nhận ra được.



    -Ừ. – Dẹp bài giảng ngày mai sang một bên, chẳng hiểu sao anh vội gật đầu.



    -Đi uống chút gì với tôi không? – Cậu khẽ chớp mắt đề nghị.



    -Ok.



    ***




    Xoay xoay tách cà phê sóng sánh trên bàn, đôi mắt Jaejoong khẽ cụp xuống. Những tơ nắng giăng nghiêng ngoài cánh cửa kính rải một lớp bụi vàng lên mái tóc màu hạt dẻ của cậu, lấp lánh sáng rực khiến Yunho không thể rời mắt. Ba tuần trôi qua và cậu vẫn thế, chẳng khác hình ảnh trong trí nhớ của anh là mấy. Có chăng, đôi mắt của Jaejoong bây giờ trong và sáng hơn.



    -Tôi xin lỗi.



    Jaejoong đột ngột lên tiếng, kéo anh về hiện thực.



    -Vì chuyện gì chứ? – anh nghiêng đầu, tay vẫn khuấy đều cà phê.



    -Chuyện lần trước. Tôi đã phiền anh lắm phải không?



    Hơi bặm môi vẻ lo lắng chân thành, Jaejoong nhìn anh chờ đợi. Đêm mùa hạ ấy và buổi sáng sau đó quả thật là kỉ niệm khó quên nhất của hai người. Yunho đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm rồi mới nhìn vào người đối diện dịu dàng cười:



    -Tôi đã bảo không sao mà. Chúng ta cũng nói chuyện điện thoại nhiều rồi, nhắc lại làm gì.



    -Nhưng vẫn là tôi sai. Lẽ ra tôi không nên tát anh và đuổi ra khỏi nhà như thế… - Cậu ngượng ngùng cúi mặt, giọng càng lúc càng nhỏ dần.



    -Cũng không trách được, cậu đó, nhớ cái gì không nhớ lại đi nhớ nụ hôn. – Yunho bật cười trước thái độ dễ thương của chàng trai hai mươi bảy tuổi trước mắt, trêu chọc. Jaejoong càng cúi sâu hơn, giọng có chút kích động:



    -Aaa, làm ơn đừng nhắc nữa mà.



    -Cậu nhắc trước đấy chứ!



    -Nhưng đâu có nói cái đó!



    -Nó là nguyên nhân của tội lỗi mà.



    -Thể hiện tình yêu không có tội.



    -Vậy sao còn xin lỗi tôi làm gì?



    Jaejoong đột nhiên ngẩn người rồi nhìn sang phía Yunho, không hẹn mà cùng phá lên cười. Thế đấy, nụ hôn đầu của họ đã bị bỏ qua đơn giản như thế, chỉ có điều cả Yunho và Jaejoong đều biết cho đến sau này nó vẫn là kỉ niệm ngọt ngào nhất chẳng dễ dàng quên được. Với Jaejoong, dù kí ức ấy mơ hồ nhưng ngay từ khi cậu ôm lấy Yunho, tựa đầu vào bờ vai vững chãi ấy cậu đã biết đó là anh. Yunho ngốc nghếch cả tin, làm sao Jaejoong có thể lầm anh với một người con gái như Hana được chứ. Vậy nhưng Jaejoong cũng không thể biết khi ôm lấy cậu thì Yunho đã chẳng còn đủ tỉnh táo để tin hay không tin bởi vì anh lúc ấy, chỉ cần Jaejoong ngừng khóc là đủ rồi.



    Không gian giữa họ lại trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thìa khuấy cà phê, âm thanh từ chiếc máy hát của quán nhẹ nhàng hòa vào rồi nhanh chóng át đi tạp âm trò chuyện rì rầm xung quanh từ lúc nào.



    -Tôi bây giờ là người tự do thật rồi! – Jaejoong lại bỗng nhiên bật cười, quay về với tách cà phê đang sắp nguội và thì thầm như nhắc lại, như nhấn mạnh thêm – Tự do…



    Hơi ngẩng đầu, cậu ngước mắt nhìn ra bên ngoài rồi thở dài. Vì lẽ gì con người này luôn mang đầy tâm sự như thế chứ? – Yunho tự hỏi, cũng đưa mắt theo cậu để rồi thu vào tầm nhìn của mình một chiều thu vàng ươm nhẹ bẫng. Những lá phong già cháy rực lả tả rơi từ vòm cây già cỗi trước cửa quán xuống con đường vốn đã phủ dày một màu đỏ khô giòn, ánh mặt trời vỡ ra thành từng hạt nhỏ chậm rãi lọt qua kẽ lá, lăn lóc đổ khắp nơi. Hình ảnh ấy, cứ như thế giới riêng của con người trước mắt anh, đẹp và xa vời quá.



    -Tôi… - Yunho ngập ngừng, chẳng biết có nên xen vào không. Bản thân anh không phải là người tò mò thích quản chuyện người khác nhưng không hiểu sao riêng với Jaejoong, anh muốn được là người lắng nghe cậu. Có lẽ là bởi đêm hôm ấy khi say, cậu đã kể hết cho anh chuyện mà thậm chí Yoochun cũng chưa được rõ. Trách nhiệm – liệu có phải anh đang cảm thấy mình phải có trách nhiệm không? – Yunho tự vấn, mắt vẫn không rời gương mặt buồn man mác của Jaejoong.



    -Hana… cô ấy nói đúng. Rốt cuộc là tôi chỉ yêu mình mà thôi. Tôi cứ mãi trách vì sao cô ấy lại bỏ rơi tôi nhưng hình như tôi đang đổ lỗi cho cô ấy. Tôi đúng là ích kỉ mà.



    Jaejoong nói một hơi bằng giọng trầm trầm lơ đãng nhưng Yunho vẫn biết, tay cậu đặt trên bàn đang khẽ run lên. Đương nhiên, dù lạnh lùng đến thế nào chăng nữa thì chia tay một người mình yêu suốt năm năm vẫn là rất đau, rất rất đau.



    -Cậu có ổn không?



    Yunho buột miệng hỏi và chợt thấy mình ngu ngốc. Ổn gì chứ, nhìn Jaejoong như thế mà là ổn sao? Khẽ mỉm cười đáp lại ánh nhìn lo lắng của anh, cậu chậm rãi lắc đầu:



    -Không ổn chút nào Yunho ạ.



    -Xin lỗi… - anh ngập ngừng, càng thấy ghét bản thân hơn. Nhìn cậu thế này, anh có cảm giác mình vô dụng chẳng làm được gì cả.



    -Có lẽ tôi sẽ đi Australia một thời gian. Cuộc sống ấy vốn vẫn thuộc về tôi... Dù có Hana hay không.




    Jaejoong chớp mắt, miệng vẫn không thôi cười. Bây giờ thì Yunho cũng hiểu vì sao Hana lại muốn chia tay cậu, con người khó nắm bắt này. Với Jaejoong ưa thích một cuộc sống tự do và khao khát yêu thương, sẽ không thể biết được khi nào chắc chắn có được cậu. Jaejoong cô độc, Jaejoong khó hiểu, Jaejoong ngây thơ hay là Jaejoong mạnh mẽ trước mắt mới thực sự là Jaejoong? Yunho cứ thế nhìn chăm chăm vào cậu, tựa hồ muốn xuyên thấu con người ấy để thấy được cậu rốt cuộc là ai mà khiến tâm trạng anh thay đổi nhiều đến thế. Ngoài kia, chiều thu kéo dài thật lâu, lắng lại từng chút đắng nhạt li ti của vị cà phê đầu lưỡi.



    Jaejoong à, tôi ôm cậu được không?




    _End chap 2_

    Sponsored content


    [Long fic - K+] Đường chân trời màu xanh (YunJae) Empty Re: [Long fic - K+] Đường chân trời màu xanh (YunJae)

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Wed May 15, 2024 12:07 pm