Charming-TVXQ



Join the forum, it's quick and easy

Charming-TVXQ

Charming-TVXQ

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Charming-TVXQ

Latest topics

» [OneShot - NC17] My Lover (YunJae)
by Kissthebabysky Mon May 25, 2015 12:19 pm

» ♥ Tổng hợp bằng chứng YunJae is real ♥
by thaopham Wed Apr 22, 2015 9:53 am

» [Disc] Giọng hát của thành viên nào trong DBSK thật sự chạm đến trái tim bạn?
by phuongg_vuu Sat Mar 07, 2015 2:10 pm

» [Tổng hợp][Trans] Changmin UFO Replies
by Ngoclinh Mon Aug 05, 2013 12:52 pm

» [FAM] Nhà bếp ICharm
by red_eyes_05 Sun Feb 17, 2013 2:46 pm

» [11.02.13] [News] Jaejoong tiết lộ ảnh của bố trên Twitter
by yuukiYJ Mon Feb 11, 2013 5:00 pm

» [08.02.13] [News] Điều gì mang Kim Jaejoong đến với Busan? 'Bằng chứng' tại một nhà hàng kalguksu
by yuukiYJ Sat Feb 09, 2013 11:36 am

» [09.02.13] [News] Yunho nhận được nhiều phản ứng tích cực cho diễn xuất của anh
by yuukiYJ Sat Feb 09, 2013 11:24 am

» [05.02.2013][S.R][Sữa Lắc Đắng Ngắt] Uncompleted Dream.
by Sữa Lắc Đắng Ngắt Tue Feb 05, 2013 1:39 pm

» [Happy Birthday - Jaejoong][Fanmade] 26.01.1986 - 26.01.2013 Re:Write (Toon Factory)
by Batley Sun Feb 03, 2013 6:27 am

» [Special Project] Kim Jaejoong - 1st Solo Mini-Album "I/MINE"
by Batley Sun Feb 03, 2013 6:16 am

» [Online][VID][01.02.13] In Our Time PV (Short Version)
by Bon Sat Feb 02, 2013 7:51 pm

» Tuyển nhân sự cho ICharm Subbing Team
by Bon Sat Feb 02, 2013 11:15 am

» [23.01.13] [News] Changmin tiết lộ về first kiss
by yuukiYJ Wed Jan 23, 2013 6:32 pm

» Đóng góp ý kiến cho ICharm
by JaeHo_inmylife Mon Jan 21, 2013 1:18 pm

» [19.01.13][NEWS] Yoochun khẳng định với fan mình không cắt tóc để đi nghĩa vụ quân sự
by Zenny_05 Sun Jan 20, 2013 11:32 am

» [18.01.13] [News] Changmin thú nhận việc lén lút xem phim cấp ba khi còn là học sinh sơ trung
by yuukiYJ Fri Jan 18, 2013 6:46 pm

» [18.01.13] [News] C-JeS tiết lộ về vụ thắng kiện với Avex của JaeChunSu + Sự chuẩn bị cho lần kháng cáo của Avex
by yuukiYJ Fri Jan 18, 2013 6:34 pm

» [17.01.13] [Trans] Album solo của Kim Jaejoong thắng lớn và all-kill trên các bảng xếp hạng...cột mốc quan trọng trên con đường trở thành một nghệ sĩ thực thụ của anh ấy
by yuukiYJ Fri Jan 18, 2013 6:18 pm

» [16.01.13] [News] HoMin sẽ phát thành album tiếng Nhật "Time" vào tháng 3
by yuukiYJ Wed Jan 16, 2013 5:59 pm


    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 4:47 pm

    +) Author ( Tác giả ): thanh_nhan46
    +) Pairing :SuMinJaeHoChun, Tami...
    +) Rating : K
    +) Summary : Cuộc sống, luôn luôn ẩn chứa những điều kì diệu, những điều bất ngờ. Nhưng trái tim và tấm lòng của một con người, không bao giờ thay đổi....
    +) Category : Tự cảm nhận nhé
    +) Status : Còn tiếp diễn.
    ____________________________
    Mình hứng lên và viết cái fic này, cũng không biết sẽ đi tới đâu. Các bạn ủng hộ nhé! Nhận xét hộ mình, để mình còn rút kinh nghiệm nha.
    _____________________________



    CHAP 1


    Trường đại học Mirotic, dãy lầu 3, phòng học số 282, tiết 3, giờ Lịch sử.

    Quang cảnh phòng học là thế này. Một chàng trai uể oải ngủ khì trên bàn học – chính là Yoochun. Một người khác có vẻ đứng đắn hơn, đeo kính làm bài tập – là Jung Yunho. Một người đang lén thầy giáo chơi game dưới hộc bàn – Kim Junsu. Và cuối cùng, một thiên thần đang liệt kê danh sách các món ăn, àh không, không giống thiên thần lúm, một chàng trai đẹp như một thiên thần: Kim Jaejoong. Vậy còn một người nữa, ở đâu???????

    Có tiếng bước chân, vội vã.

    - Thưa thầy, em vào lớp!

    - Được rồi, lần sau không thế nữa.


    Người vừa bước vào nhanh chóng tiến đến bàn cuối, sau bàn của Jaejoong, ngồi xuống và mở vở chăm chú nghe giảng. Không ai khác, chính ChangMin đây.Thầy giáo cất giọng:

    - Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò nhỏ, các em hãy nói cho thầy biết nào, lúc khoảng 10 đến 12 tuổi, có chuyện gì đó làm em nhớ nhất không?

    Trong lớp học, bất chợt có năm ánh mặt gặp nhau. Kỉ niệm xưa chợt ùa về....

    *******************
    Năm 2000, một chiều cuối đông.

    Một cậu bé chừng mười tuổi, dáng người cao cao, lặng lẽ bước đi. Đi mãi đi mãi, mỏi mệt,cậu nằm xuống hiên một căn nhà bên đường, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trời thì lạnh, gió rít liên tục, mà cậu chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh, cậu co ro, trong giấc ngủ, cậu mơ thấy gia đình ngày xưa của mình. Bố mẹ cậu hiện ra, với nụ cười tươi tắn trên môi, họ nắm tay nhau, nhìn cậu đầy trìu mến, nhưng rồi, tất cả cứ mờ dần, cậu đuổi theo bố mẹ, đuổi mãi đuổi mãi, cuối cùng chỉ còn lại cậu, cậu khóc, luôn miệng gọi bố mẹ.

    - Bố ơi, mẹ ơi, đừng bỏ con. Đừng bỏ con mà.......

    Đêm lạnh, mọi người giờ đang chìm sâu vào trong những giấc mơ, đến lũ chim còn rúc vào tổ cho ấm, ai mà quan tâm đến tình cảnh của cậu lúc này. Trong câu chuyện cổ tích, có lẽ lúc này là lúc một ông tiên hay vị thần xuất hiện nhưng đây là hiện tại và chuyện đó chẳng thể xảy ra. Thế nhưng người ta thường nói, trong mỗi phút giây đều có thể ẩn chứa kì tích hay những điều có thể làm thay đổi cả cuộc sống của bạn và .... kì tích hay một điều có thể thay đổi cuộc sống của cậu bé này chăng, đã xảy ra.

    Có tiếng bước chân càng lúc càng gần. Một người đàn ông cao to, áo khoác da dài đến tận chân, tiến lại chỗ cậu bé. Ông đưa bàn tay ấm nóng của mình lên trán cậu, người cậu lạnh buốt, ông tháo áo khoác và trùm cho cậu, bế cậu lên tay. Cậu tỉnh lại, ngước mắt nhìn người đàn ông kì lạ này:

    - ông ... Ông là ai?

    - Một người sẽ làm thay đổi cuộc sống của cháu, con trai bé bỏng ạ.

    - ......

    Người đàn ông nọ mở cánh cửa xe, rồi đặt cậu xuống ghế. Nói với tài xế:

    - Cho xe đi về nhà!

    Cậu bé vẫn còn bất ngờ. Dường như người đàn ông kia hiểu, ông cất giọng:

    - Thấy cháu lạnh quá nên ta giúp thôi. Cháu đói rồi phải không?

    - Ơ.... vâng

    Phải rồi, gần ba ngày nay cậu chưa được ăn gì cơ mà.


    - Đây, cháu cầm lấy. - Người đàn ông nọ đưa cho cậu một hộp bánh.

    - Cảm ơn, cảm ơn. – giọng cậu run rẩy – Nhưng, ông là ai?

    - À , ta quên chưa giới thiệu, cháu cứ gọi ta là John. Còn cháu tên gì?

    - Shim Chang Min.

    - Ba mẹ cháu đâu?

    - Họ... họ.... mất cả rồi.

    - Ừ, ta hiểu, giờ ta sẽ đưa cháu về nhà ta. Ở đó ấm hơn ngoài đường. – Ông nhẹ nhàng hôn lên má cậu. – Cuộc sống của cháu, ta chắc chắn sẽ không bao giờ phải ngủ ngoài đường thế này nữa đâu.

    ..........

    Cậu bé đang ngủ, cuộn tròn mình trong chiếc áo khoác khổng lồ. John mỉm cười. Cậu bé thật đặc biệt, nó khiến ông phải chú ý, nhất là đôi mắt, trong và sáng như pha lê vậy, một ánh mắt quá đỗi hồn nhiên. Ông không biết mình làm việc này đúng hay sai, vì ông đang kéo cậu vào một con đường , có lẽ, sẽ làm thay đổi cả tương lai của cậu.

    - Ông chủ - tiếng tài xế - Đã đến nhà.

    John nhẹ nhàng bế bổng cậu lên, bước vào nhà. Một căn nhà to lớn nhưng đầy bí ẩn. Một căn nhà ở trên một ngọn đồi nhỏ, cảm giác có vẻ như là, không được thân thiện cho lắm.
    Đêm rồi sẽ qua, và bình minh lại đến.....



    Cậu bé mở mắt, bốn thằng con trai khác, đang xúm lại nhìn cậu chằm chằm. Cậu ngồi bật dậy:

    - Các anh là ai? Tại sao lại nhìn tôi như thế?

    Một người có vẻ chững chạc nhất trong bốn người đó, tiến đến gần cậu:

    - Là những người cũng giống như cậu, được bác John mang về chăm sóc. Làm quen nhé! –

    Người đó đưa tay ra.

    - Vâng, tôi tên là Shim Chang Min – Giọng cậu vẫn còn một chút gì đó cảnh giác.

    - Vậy lần lượt giới thiệu đi, tôi tên là Jung Yunho, 12 tuổi. Còn đây...

    - Tôi tên Kim Jaejoong, bằng tuổi anh ấy.

    - Tôi là Park Yoochun, cũng thế.

    - Còn tôi là Kim Junsu, 11 tuổi. Mà nè, cậu nhỏ tuổi nhất, vậy xưng hô anh em đi, cho thân mật.

    - Em làm gì thế - Jaejoong xen vào – Cậu ấy mới đến mà.

    - Cũng được, ,mà, bác John đâu – Min hỏi.

    - Ta đây.

    Đó là John. Ông đến gần năm đứa trẻ:

    - Ta cho các cháu một ngày để làm quen, ngày mai sẽ bắt đầu làm việc nhé!

    - Việc gì ạ?

    - Rồi các cháu sẽ biết. Nhớ ra ăn sáng đấy!

    - Vâng – Bốn đứa đồng thanh.

    Ông quay ra chỗ Chang Min:

    - Mọi người sẽ giúp cháu làm quen với cuộc sống ở đây. Bác đi đây.

    Nói rồi ông bước nhanh ra cửa. Yunho nhảy vào:

    - Chang Min, em đi rửa mặt đi, nhà vệ sinh ở chỗ kia. – Yunho đưa tay chỉ.

    - Vâng.........

    Trong lúc ChangMin đang trong nhà vệ sinh.

    - Này anh YunHo này, cậu bé đó, tại sao bác John lại mang về đây nhỉ?

    - Ơ, em đi mà hỏi bác ấy đấy, mà anh thấy cậu bé ấy cũng dễ thương đó chứ, nhất là đôi mắt.

    - Ừh, đúng là đôi mắt đẹp thật, oa, nhưng sao đẹp bằng Jaejoon này chứ!

    - Gớm, chỉ tự khen là giỏi. Khi em ấy ra thì dẫn em ấy đi tham quan nha.


    ChangMin bước ra, cậu đã thấy khỏe hơn rồi. Junsu chạy đến nắm tay kéo ChangMin đi:

    - Để tụi anh giới thiệu cho em chỗ này nhé!

    Thế là cả lũ năm người chạy hết từ phòng này sang phòng nọ, chỉ trỏ đủ thứ. Căn nhà rộng khủng khiếp, đến nỗi mà đi hết nó, nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ.

    - Anh Yunho, ăn sáng.........................

    - Ôi, anh quên mất,đi ăn sáng.

    Thế là ChangMin lại bị kéo đến phòng ăn. Cậu thật sự mơ màng không biết chuyện gì đang diễn ra. Cậu chỉ ý thức đơn giản rằng, cậu sẽ không phải co ro ngoài đầu đường xó chợ nữa.

    Bữa ăn thịnh soạn, chưa bao giờ từ ngày bố mẹ mất cậu được ăn bữa cơm như thế. Cậu cười, nhiều hơn thường ngày.

    Từ xa, có một ánh mắt khẽ nhìn lũ trẻ rồi lặng lẽ quay đi..................
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 4:51 pm

    (TIẾP)
    Gần hết một ngày, Min đã quen được với 4 người kia. Năm đứa trẻ cùng ngủ trong một căn phòng lớn, năm chiếc giường xếp sát nhau. Năm người đã leo lên giường, Min khều khều Jaejoong:

    - Anh Jaejoong, anh biết ngày mai bác John sẽ giao cho chúng ta việc gì không?

    - Anh không biết. Nhưng thế nào thì anh cũng làm.

    - Sao vậy?

    - Vì nếu không có bác ấy, anh đã chết ở cái xó xỉnh nào rồi, làm gì còn nằm được ở đây nói chuyện với em. Bác ấy đã mang cho anh một cuộc sống, và anh phải đền đáp điều đó chứ. Còn em thì sao?

    - Em cũng sẽ làm giống anh – Min khẽ cười.

    - Thôi, em ngủ đi, tối rồi đó, bọn kia cũng ngủ hết rồi.

    - Anh ru em ngủ đi.

    - Ấy, anh đâu biết ru. Nhưng thôi được rồi, anh hát một bài nhé.

    - ....................

    Tiếng hát trong trẻo vang lên. Ấm áp. Mọi vật chìm vào giấc ngủ sâu. Chờ một ngày mai đang đến.

    Sáng hôm sau, năm đứa trẻ dậy sớm. Chúng đang hồi hộp xem ngày hôm nay sẽ như thế nào. Ông John bước vào phòng và kêu lũ trẻ đi theo mình đến một căn phòng khác, cửa bằng thép và chả có trang trí gì cả.

    Trong căn phòng ấy, mọi chuyện từ đây mới thật sự bắt đầu.

    - Bác muốn nói điều này với các cháu. Nếu ai không muốn thì nói, bác sẽ không ép đâu. Bây giờ có đủ năm người, bác muốn đào tạo năm chàng trai các cháu, thành 5 sát thủ hạng I, bác thấy ở các cháu những tố chất đặc biệt. Các cháu sẽ sống tốt hơn nếu có sự hậu thuẫn của tổ chức. Các cháu có muốn không?

    Sát thủ? Có lẽ hai chữ đấy đang ong ong trong đầu của năm đứa trẻ. Chúng nó không biết làm gì nữa. Min cũng thế. Nó chợt nghĩ đến những lời nói của Jaejoong hôm qua. Giờ thì nó đã không còn con đường nào khác rồi.

    - Cháu đồng ý – Min bước lên.

    - Cháu cũng thế - Jaejoong theo luôn.

    Ba người còn lại cũng chẳng có ai từ chối cả.

    - Tốt. Nhưng các cháu sẽ phải vất vả đấy. Để trở thành một sát thủ giỏi không dễ đâu. Từ hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu từ những điều cơ bản.
    ...............


    Thế là trong suốt 10 năm, có năm con người cần mẫn luyện tập và trưởng thành lên rất nhiều. Họ đã luyện tập quên ăn quên ngủ, giờ đây ai cũng có thể thông thạo 7 thứ tiếng, sử dụng dao và súng thành thạo, võ tay không cũng chuyên nghiệp không kém. Bình thường, họ cười nói vui vẻ và trêu trọc nhau, ấm cúng như một gia đình. Nhưng khi bước vào cánh cửa phòng luyện tập, tất cả chỉ là sự cố gắng và nỗ lực không ngừng, cần mẫn luyện tập. Họ chăm chỉ đến mức không biết rằng trong căn nhà đã xuất hiện một người, luôn dõi theo bước chân của họ. Một ngày kia

    - Năm người các cháu giờ đã trưởng thành thật sự rồi. Đã đến lúc thực hiện nhiệm vụ - John đẩy gọng kính – Các cháu sẽ chuyển về sống ở 5 gia đình giàu có nhất Hàn Quốc này, họ cũng đều là thành viên của tổ chức. Đây là lí lịch mới của mỗi người – john vừa nói vừa đưa cho mỗi người một tờ giấy.

    Shim Chang Min: con trai ông chủ tập đoàn dầu khí xuyên quốc gia
    Jung Yunho: vừa học vừa điều hành công ty TVXQ của gia đình chuyên về du lịch – nghỉ dưỡng, chi nhánh của tập đoàn DBSK lớn nhất nhì châu Á về khoản du lịch.
    Kim Junsu: tiểu thiếu gia tập đoàn Color chuyên kinh doanh về giải trí (game, ca sĩ, diễn viên đều kinh doanh đủ).
    Park Yoochun: con trai tập đoàn địa ốc Tohoshiki
    Kim Jaejoong: công tử nhà họ Kim tập đoàn điện tử viễn thông JR mạnh nhất Hàn Quốc.

    Cái lí lịch kia, chúng nó không ngờ những con người giàu có này lại là thành viên của tổ chức.

    - Các cháu sẽ về sống trong những nhà đó trong khoảng 2 tháng, sau đó sẽ chuyển đến học ở trường đại học Mirotic, năm thứ ba. Ở đó sẽ là nơi chủ yếu các cháu nhận nhiệm vụ.Hãy nhớ lấy, không được để ai biết về thân phận của các cháu. Các cháu phải học thuộc tờ lí lịch này, để lỡ có ai hỏi về quá khứ còn biết trả lời.

    - Vâng

    - À, ta quên mất, từ giờ sẽ có người của tổ chức liên lạc với các cháu. Họ sẽ gọi cháu theo bí danh. Yunho: 602; Junsu: 151;ChangMin: 182; Jaejoong:261;Yoochun: 406

    - Các cháu nhớ chưa?

    - Rồi ạ.

    - Thôi, ra ăn với ta một bữa cơm chia tay. Từ giờ có thể sẽ khó gặp mặt.

    Một bữa cơm ấm cúng. Min ăn nhiều nhất, có lẽ vì nhỏ bị bỏ đói nhiều nên Min chẳng bao giờ cảm thấy no. Junsu lảm nhảm nhiều nhất, nhờ sự vui tính của cậu mà gần 10 sống trong căn nhà này không ngày nào tẻ nhạt. Jaejoong mỉm cười suốt bữa ăn. Yunho và Yoochun thì thay nhau làm trò hù mọi người. Tất cả đều thoải mái, để tiến đến con đường phía trước.

    Đấy, giờ đây thì năm người đã là sinh viên đại học Mirotic, với lí lịch đẹp, ngoại hình đẹp, thành tích học tập đáng nể.

    ***Đây là một mẩu đối thoại, không nằm trong kí ức của năm người.***

    - Papa, papa cho con đến đó đi.

    - Đến đó làm gì hả con.

    - Con thích đến đó.

    - Tại nhóc kia chứ gì, ta biết tỏng con rồi đó.

    - Thì papa cứ cho con đi đi.

    - Thôi được rồi, công chúa bé bỏng của ta, phải tự chăm sóc bản thân nhé!

    - Thanks papa nhìu.... Iu papa lúm cơ.
    *********

    Tiếng thầy giáo cắt ngang dòng suy nghĩ của năm người:

    - ChangMin, em có thể nói cho các bạn không?

    - Thưa thầy, lúc đó em đang sống tại Nhật ạ. – Cậu đứng lên trả lời, bình thản đến lạnh lùng.

    - Còn Yunho thì sao?

    - Dạ, em cũng ở bên Mĩ với gia đình.

    - Thế Hankyung thì thế nào?

    - Thưa thầy.........................

    - ...............


    Câu chuyện sẽ còn dài....
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 4:52 pm

    Ra chơi, tại căn tin trường đại học Mirotic.

    - Min àh, em đi đâu mà vào trễ thế? – Jaejoong hỏi – Lúc tụi anh đi không thấy em đâu cứ tưởng em đi rồi.

    - Thì em ra ngoài từ sáng sớm, đến công viên hóng gió nhưng thấy người ta bán đồ ăn ngon quá nên mua. Ăn xong no nổ cả bụng ra nên ngủ lúc nào không hay. – Min cười trừ.

    - Cái tật ham ăn của em, đúng là không thể sửa nổi. – Yunho lắc đầu.
    Jaejoong lại xen vào, tự sướng.

    - Lần sau thì ở nhà ăn sáng nhé, đồ ăn Jaejoong này nấu hơi bị tuyệt đó nha!

    - Gớm, chỉ giỏi tự sướng. – SuChunHo cùng đồng thanh rồi mỗi người cốc Jaejoong một cái.

    - Á, mấy người ăn hiếp Jaejoong này sao? MinMin giúp anh đi, ra đòn “Tam sát” hạ gục bọn họ đi.......
    Jaejoong mau chóng ngừng lại. Cậu đã nói ra một điều không nên nói. Không khí căng thẳng. ChangMin đứng lên, phá tan bầu không khí đó:

    - Để em ra lấy đồ ăn cho các anh nhá. Các anh ăn gì?

    - Cho anh một cốc coca với một phần bánh kẹp - Chun nói rồi quay sang Su – À, lấy hai phần đi, Su cũng ăn vậy mà, đúng không em?

    - Vâng.

    - Anh ăn cơm sườn và nước vải – Jaejoong lên tiếng, giọng nói vẫn có gì khác khác.

    - Anh vẫn như mọi khi, cơm kim chi – Yunho.

    - Chỉ có Yunho là đơn giản nhất, kaka.

    Nói rồi Min quay đi đến quầy phục vụ và đọc lại cho cô phục vụ tất cả những gì cần lấy, không quên phần của cậu:

    - Ba suất cơm sườn, hai cái bánh mì kẹp và ba ly nước em táo. (><)

    Xong xuôi, Min hí hửng bê cái khay đầy đồ tiến về phía bốn người kia đang ngồi, họ đang nói chuyện rất vui vẻ. Bỗng có một lực từ phía sau khiên cậu mất thăng bằng. Rầm! Đồ ăn rơi tung tóe, cậu chỉ kịp nghe một tiếng nói : “Số 182, xin lỗi!”.

    Min suýt phát cáu lên. Cái đống đồ ăn giờ thành một mớ hỗn độn khủng khiếp. Nhưng chợt cậu phát hiện ra một điều. Cúi xuống, trên khay thức ăn lộn xộn kia là một mẩu giấy nhỏ. Min chộp lấy và chạy như bay về phía SuChunHoJae.

    - Các anh ơi........

    Chẳng đợi họ kịp nói gì. Cậu kéo họ ra cái cây sau căng tin, một nơi khá vắng vẻ.

    - Có chuyện gì vậy Min – yunHo hỏi.

    - Tổ chức... tổ chức giao nhiệm vụ.

    - Cái gì?

    - Vừa nãy có người đụng phải làm em ngã, người đó nói: “số 182, xin lỗi”. Mà 182 là bí danh của em, ngoài bác John chỉ có người trong tổ chức mới
    biết.

    - Thế em biết người đó là ai không?

    - Không, em chưa kịp nhìn. Nhưng người đó để lại cái này. – ChangMin đưa mẩu giấy ra.


    Nhiệm vụ đầu tiên

    Tối nay, 9h30, khách sạn Color, hội trường tầng 5, Lee So Man!

    - Vậy là........... – giọng Su thì thầm.

    - Phải rồi, nhiệm vụ đầu tiên.


    **** Liệu có ai tin năm con người dễ thương thế này lại là năm sát thủ không nhỉ?????*****

    End Chap 1
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 4:52 pm

    Chap 2

    - Nhưng mà các anh – Min hỏi – buổi tiệc này, hình như phải có vé mời.

    - Ôi dào, em quên àh, gia đình hiện tại của chúng ta đều là những gia đình quyền thế nhất Hàn Quốc, kiếm mấy cái thiệp mời không được chắc – Nói rồi Yoochun rút điện thoại ra – Quản gia Kim đó à, kiếm cho tôi năm cái vé dự party của Lee So Man tối nay..... OK, vậy được rồi, chút nữa tôi sẽ qua lấy.

    - Thui, đến giờ vào lớp rồi các anh ơi - Su gọi.

    - Uh nhỉ, vào lớp thôi kẻo trễ.

    - Nhưng mà............... – Min dài giọng – Từ nãy giờ, em đã được ăn gì đâu......

    - Thì chiều rồi ăn luôn, tụi anh cũng có ăn được gì đâu.

    - Em đói chết mất.

    - Cố nhịn đi...

    - Hu Hu.... Chang min này lại phải nhịn đói thế sao...........??????????



    5 giờ chiều

    Reng.......Reng..........

    - Jaejoong ơi, em chịu hết nổi rồi, không được ăn nữa là em nổi khùng lên đấy.

    - Thì về phòng cái đã....... Bó tay với em thôi.

    Jaejoong nói vậy chứ biết nếu không được ăn thì Min sẽ nổi khùng thật, mà khi Min điên lên thì có
    trời mới biết xảy ra chuyện gì, mà cũng lạ cái trường này canteen chỉ mở mỗi giờ ra chơi.
    Năm người cùng về khu kí túc xá. Họ ở cùng một phòng, nói là phòng chứ cứ như cái nhà bình thường vậy (Vì trường Mirotic lớn nhất Hàn Quốc, diện tích thì bao la, việc xây mấy cái kí túc xá như thế cũng chả ăn nhằm gì), phòng của năm người là phòng 2512. (Vậy cũng đủ biết kí túc xá này hoành tráng đến mức nào ^^)


    - Yaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, cuối cùng cũng được ngả lưng – Junsu phi thẳng đến cái sofa. – Học cả ngày, mệt chết được.

    Yoochun bĩu môi:


    - Em mà học cái gì, chơi game suốt buổi chứ đâu.

    - Thế làm như em không biết anh ngủ gật à?

    - Cái đó thì.... cũng còn hơn là em chơi game, học mệt quá nên ngủ chứ sao..

    - Hay nhỉ, thế mà còn nói em.

    - .........

    Trong khi hai người họ đang cãi nhau chí chóe thì Yunho đã chui vào phòng ôm cái laptop, lo lập
    kế hoạch cho nhiệm vụ tối nay. Min và JJ thì đang ở dưới bếp. Min đang ngấu nghiến mấy bịch snack, vừa ăn vừa nói:

    - Anh nhớ nấu nhiều tí nha!

    - Thì lần nào anh chẳng nấu nhiều.

    - Nhưng có lần nào đủ đâu!

    - Tại em ăn nhiều chứ bộ. – Jae đưa tay véo má Min.

    - Hứ...... Em đang tuổi ăn tuổi lớn thế này, không ăn thì làm sao bổ sung chất dinh dưỡng –

    Min biện hộ.

    - Ha ha... Min mà đang tuổi ăn tuổi lớn, chuyện hay đấy.

    ........


    Sau khi giải quyết xong bữa tối, năm người lên đường thực hiện nhiệm vụ. Mỗi người chọn một bộ đồ lịch sự dùng để đi dự tiệc rồi bước ra khỏi kí túc xá...

    Khách sạn Color, hội trường tầng 5.

    - Oa, cái party này cũng lớn nhỉ.

    - Chứ sao, Lee So Man hơi bị giàu đó, hôm nay ông ta tổ chức party để thông báo việc ngày
    mai khai trương chi nhánh mới tại Hàn đấy mà. – Yunho lên tiếng.

    - Sao anh biết hay vậy.

    - Trong khi bốn đứa tụi em lo ăn với cãi nhau, anh tìm được khối thứ đấy nhé.


    Buổi tiệc bắt đầu. Rực rỡ. Sôi động. Vui vẻ. Chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. 9 giờ 10 phút, Lee So Man bước ra:

    - Chào mọi người. – Ông ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp – Như mọi người đã biết, hôm nay tôi tổ chức buổi tiệc này để chính thức thông báo việc khai trương chi nhánh mới của tập đoàn vào ngày mai. Chúng tôi sẽ phát triển tập đoàn này với quy mô lớn và đưa nó trở thành một trong những công ty hàng đầu của Hàn Quốc. Việc làm được mục tiêu này hay không cũng nhờ một phần giúp đỡ của các vị. Mong các vị sẽ ủng hộ chi nhánh mới của chúng tôi.

    Mọi người vỗ tay. Lee So Man nhanh chóng bước vào trong. Nhạc nổi lên, mọi người bàn tán, nói chuyện, khiêu vũ,.... Chỉ có 5 người là đang mỉm cười bí ẩn. Bỗng dưng...

    Đèn phòng vụt tắt. Mọi người náo loạn, có tiếng ai đó. Do sự cố, xin quí vị đừng lo, khởi động lại toàn bộ hệ thống đèn hơi phức tạp nên trong 3 phút nữa đèn sẽ sáng trở lại. Ba phút, đủ gây ra một thay đổi....
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 4:53 pm

    Chap 2
    (tiếp)


    *****Đây là vài dòng chú thích về năm chàng trai của chúng ta****

    Min rất sợ nhìn thấy máu (><). Vậy nên cậu mới có một tuyệt chiêu tên là “Tam sát”, chỉ cần cậu phóng ám khí một cái là ít nhất ba người phải ngã gục, nhưng không có một giọt máu nào chảy ra cả, ba phút sau máu mới bắt đầu chảy ^^.(năm người hành động rất nhanh gọn, tối đa ba phút sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cũng vì lí do sợ máu mà lần nào Min cũng được ưu tiên chiến đấu vòng ngoài cả).
    [Bạn nào đã coi Mai hoa kiếm của Jung In Woo thì sẽ thấy trong đó Nhất CHi Mai sử dụng một cái ám khí hình hoa mai, cái ám khí của min cũng tựa tựa như thế, nhưng nhiều răng cưa hơn]

    Su có tốc độ hành động cực nhanh, di chuyển như siêu nhân vậy, nạn nhân thậm chí không biết mình chết vì cái gì. Yoochun thì dùng súng loại xuất quỷ nhập thần (lần này dùng loại súng không gây ra tiếng động tối tân nhất). YunHo có món võ đỉnh của đỉnh còn Jaejoong thì rất ít khi phải động đến chân tay (cười một cái người ta cũng đủ ngất rồi còn gì ^^), sử dụng độc dược là chủ yếu (dùng độc mà cứ như nêm đồ ăn vậy)
    - Nói từ đầu rùi, năm người đều rành rọt tất cả mọi thứ, đây chỉ là thứ họ giỏi nhất trong mấy cái đó thui -
    **********************************************************

    Trở lại, đèn phòng vừa tắt.

    HoChunSu phóng đi trước, Min và Jae theo sau. Họ đã mau chóng tìm được phòng nghỉ của lão Lee So Man. Min và Jae xử lí bên ngoài. Cùng lúc đó Ho và Su tiêu diệt nốt mất đứa vệ sĩ của ông ta ở trong, còn Chun thì ra phát súng quyết định. Tất cả, chỉ diễn ra, trong vòng chưa đầy 3 phút, chính xác là 2 phút 30 giây, lũ người kia chết mà không kịp hiểu chuyện gì. Còn 30 giây, năm người phóng như bay về phía hội trường, bỏ lại sau là cả đống người nằm la liệt.

    Đèn sáng trở lại!

    Mọi người lại tiếp tục bàn tán, khiêu vũ. Min đang ngập đầu trong đống đồ ăn. Chun và Su đang uống rượu còn Yunho và Jaejoong đang khiêu vũ. Sắc mặt vẫn thế. Tươi cười. Nhưng lạnh. Trong kia, máu bắt đầu chảy.....

    Buổi tiệc kết thúc, có vẻ như chưa ai phát hiện ra sự thay đổi (khi đi yunho đã kịp khóa cửa lối vào hành lang đi đến phòng của lee So Man). Đi ra khỏi khách sạn một quãng xa, Yunho mới vẫy tay gọi hai chiếc taxi. Chun và Su lên chiếc thứ nhất. Ba người còn lại thì leo lên chiếc thứ hai.KHông ai nói ra, nhưng quả thật, cảm giác của họ rất lộn xộn. Họ đã được dạy cách lạnh lùng và tàn nhẫn khi đứng trước kẻ thù, John cũng đã nhắc đi nhắc lại điều đó trong mỗi lần các cậu theo chân ông hành động. Có gì đó ray rứt một chút. Nhưng đó là nhiệm vụ, bắt buộc phải thực hiện. Bất giác năm người chợt mỉm cười, sáng mai, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.

    Mệt mỏi. Vừa về đến kí túc xá là mọi người chui ngay vào phòng. Jaejoong lên giường nhưng không ngủ, lôi sách ra đọc, đang đọc được một tí thì có tiếng mở cửa. Min bước vào rùi nhanh chóng trèo lên giường Jae.

    - Anh đang đọc gì đó?

    - I CAN DO IT – SỨC MẠNH CỦA SỰ TỰ KHẲNG ĐỊNH. Sao em chưa ngủ?

    - Em không ngủ được. Qua đây nói chuyện với anh.

    - Mệt à?

    - Không, hôm nay anh em mình có làm cái gì đâu, giết mấy cái thằng vệ sĩ cùi bắp đó là chuyện nhỏ. Anh đọc cuốn đó cho em nghe ké với.

    - Chỉ giỏi vòi vĩnh thôi.

    - Đi mà.

    - Thôi được. Nghe câu này nhé, đố em dịch được đấy. No matter where I am, there is only infinite good, infinite wisdom,infinite harmony, and infinite
    love.

    - Dễ thật. Dù ở bất kì đâu, tôi cũng chỉ thấy những điều tốt lành, những ý tưởng tuyệt vời, sự hòa hợp vô hạn và một tình yêu vô tận.......

    Giọng Min nhỏ dần, cậu mau chóng chìm vào giấc ngủ.

    - Thế mà nói bị mất ngủ. Sợ nhóc thật!

    Jaejoong mỉm cười và hôn nhẹ lên trán Min, kéo chăn cho cậu bé rồi đọc tiếp cuốn sách.

    - Uhm, tối nay phải đọc hết cuốn này mới được.

    ..................

    Jaejoong gấp cuốn sách lại, cuối cùng cũng đọc xong. Mọi người đã ngủ. Đêm yên lặng, bình yên đến lạ lùng, cảm giác này, kéo cậu về hơn mười năm
    trước............

    - Bắt lấy thằng nhỏ kia. Mau....Mau....

    Cậu lấy hết sức bình sinh mà chạy, nắm chặt trong tay củ khoai còn nóng và mấy viên thuốc cảm. Em cậu đang bệnh, sốt rất cao, nó cần thuốc và thức ăn. Ngặt nỗi cậu không có tiền, cậu đánh liều ăn trộm một củ khoai và vài viên thuốc cảm. Không ngờ có người phát hiện, họ đuổi theo bắt cậu, không hiểu sao họ lại tiếc rẻ một củ khoai và vài viên thuốc cảm thế, có lẽ vì họ cũng chẳng khá giả gì chăng.

    - Bắt nó lại!

    Cậu cố chạy, nhưng trời hình như chẳng thương cậu tí nào, cậu ngã, và chỉ vài phút sau, cậu đã bị lôi đi, dần cho một trận nhừ tử. Cậu thiếp đi, tay vẫn
    nắm chặt. Đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.

    Cậu lại chạy, hình như từ tối qua đến giờ cậu toàn chạy thôi, cậu chạy đến ngôi đền bỏ hoang ở đầu xóm. Em cậu nằm đó, co ro trong đống rơm ẩm ướt. Cậu gọi:

    - DongHae, dậy đi em, anh kiếm được thuốc rồi.

    Không có tiếng trả lời.

    - DongHae....

    - Donghae à.......

    Vẫn không có tiếng trả lời.


    Cậu lay lay DongHae, sững sờ, người em cậu lạnh ngắt. Nó đã ra đi, bỏ lại cậu trên thế gian này. Cậu khóc, gào thét đến khản cả cổ. Lỗi là tại cậu chăng? Hay tại lũ người kia quá ích kỉ? Nỗi đau dâng trào trong lòng cậu, ruột gan quặn thắt lại, nước mắt tuôn ra không ngừng. Sao ông trời có thể như thế?
    Cậu chôn đứa em bé bỏng của mình trên một ngọn đồi nhỏ. Và cậu đi, rời xa cái xóm làng đó, không bao giờ trở lại. Nỗi đau, lòng thù hận chất đầy trong lòng cậu. Cậu không muốn nhìn thấy nơi này một lần nào nữa. Không bao giờ.


    Rồi định mệnh đưa cậu gặp John. Ông đã đào tạo cậu trở thành một sát thủ chuyên nghiệp. Rèn dũa cậu cứng cỏi hơn, bản lĩnh hơn. Cũng chính định mệnh cho cậu gặp 4 con người đang ngủ kia, một gia đình bé nhỏ. Nó khiến cậu có cảm giác thân thiết đến lạ lùng, nhất là ChangMin


    Cậu nhìn qua ChangMin, nó đang ngủ say. Cái điệu bộ đó, hơi thở từ từ, đôi môi hơi mím một chút, lại làm cậu nhớ đến đứa em trai đã mất. Lần đầu tiên gặp Min, cậu đã rất ngạc nhiên. Đôi mắt của nó, giống DongHae đến lạ, và cả nụ cười nữa. Suýt nữa cậu đã chạy đến ôm nó, nhưng cậu đã kìm chế được, vì lí trí nói cho cậu nó không phải là em cậu, nó là ChangMin. Thời gian trôi qua, mười năm, năm con người đã thân thiết như một gia đình, không máu mủ ruột già, nhưng cùng yêu thương nhau. Cậu vui, hạnh phúc, và điều làm cậu hạnh phúc nhất, đó cũng lại là ChangMin. Cậu bé thật sự xem cậu như một người anh trai thật sự, nó chia sẻ với cậu mọi điều, từ những điều nhỏ nhặt như “Em đói!” đến những lúc nó buồn, những lúc nó nhớ lại quá khứ của mình. Cậu là nơi nó trút vào mọi thứ, cậu cảm thấy mạnh mẽ khi bên nó, vì cậu muốn làm một người anh trai đúng nghĩa, tốt với nó và cũng như đền bù lại tất cả mọi điều cậu còn chưa làm với DongHae. Hình ảnh đứa em trai lại như hiện trước mắt cậu. Thằng bé đang đứng, mỉm cười vẫy tay giữa ngọn đồi đầy hoa bồ công anh, thứ hoa DongHae thích nhất, thằng bé chạy đến và thì thầm vào tai cậu: “Anh trai yêu quí của em à, sống tốt nhé!...”


    - Jaejoong, anh đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?

    Giọng nói trong trẻo kéo cậu về thế giới thực tại.

    - Min, em không ngủ nữa chứ.

    - Em đang ngủ, mở mắt ra thấy anh đang ngồi đăm chiêu thế này nè. Nghĩ gì thế?

    - Uhm, không có gì đâu.

    - Không phải, phải có chuyện gì. Anh đừng hòng giấu em. – Chang Min bĩu môi.

    Cái hành động đó, lại khiến trái tim Jaejoong nhói lên, hình ảnh DongHae nằm co ro trong đống rơm lại hiện ra rõ mồn một trước mặt cậu. Cậu kéo
    ChangMin và ôm nó vào lòng, cậu khóc, hình như lần đầu tiên trong suốt mười năm qua, cậu khóc.

    - DongHae à, tha thứ cho anh. DongHae......

    Min thoáng bối rối, nhưng nó hiểu. Nó ôm chặt Jaejoong, để cho cậu khóc thoải mái. Mãi sau, nó mới thầm thì:

    - Jaejoong à, anh đừng buồn như thế nữa. Mọi chuyện đã qua rồi mà, qua lâu rồi. Giờ anh đã có một gia đình nhỏ vui vẻ thế này rồi đó thôi. Em tin chắc DongHae không trách anh đâu. Mà nữa, anh còn có đứa em ChangMin dễ thương thế này nè, anh mà cứ hay nghĩ lung tung là em buồn đó, em buồn là em không ăn, mà không ăn thì đồ ăn anh nấu chỉ có nước ế!

    - Cảm ơn em nhiều lắm.... Vì đã ở bên cạnh anh...

    - Có gì đâu, bao lần em buồn, anh cũng đều an ủi em mà.

    - Ui, em Min của anh nhìu lắm cơ. – Jaejoong nói rồi lại ôm Min vào lòng. – Em có đói không, anh nấu đồ ăn nhé!

    - Có... có.... tất nhiên là có. Anh nấu đi..

    - Được rồi, nhưng phải nhẹ nhàng mà ăn. Ba người kia mà phát hiện lại nói anh thiên vị em đó.

    - Em giữ bí mật giỏi mà.
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 4:54 pm

    Sáng hôm sau, bên bàn ăn.

    - ChangMin này, Tami đi Nhật chừng nào về vậy? – YooChun quay sang CM.

    - Em cũng không biết. – Min vừa ăn vừa nói - Chắc cũng sắp về rồi.

    - Nhóc đó sao hay qua Nhật nhỉ, mới quen nó được hơn một tháng mà nó đã đi về giữa Hàn Quốc và Nhật Bản tới ba lần. Nhưng này Min, vợ chưa cưới Min đi vậy mà Min không nhớ tí nào à?

    - Cái gì? – Min suýt phun đống đồ ăn vào mặt Chun – Vợ chưa cưới, anh nó gì kì vậy?

    - Thì thế chứ sao. Không gọi vợ chưa cưới thì gọi là gì. Tami suốt ngày kè kè bên em đó thôi.

    - Nhưng cái đó... cái đó là do sự cố................

    - Vậy nhưng mà tình cảm đâu phải là giả. – Chun vẫn nói.

    Biết là nói tiếp cũng không thắng nổi, có khi còn chuốc vạ vào thân. Min lảng sang chuyện khác:

    - Mấy ngày rồi không mở thùng thư nhỉ. Để em ra mở nhớ!

    Nói rồi nó phóng thẳng ra cửa luôn.

    [Mỗi phòng trọ ở Đại học Mirotic đều có hòm thư riêng]

    - Trời ơi, sao mà lắm thứ thế này! – Min bước vào với cả núi thư trên tay, cậu ngồi xuống và bắt đầu chia. – Đây, cái này của YooChun hyung.... *Tầm khoảng 40 – 50 lá thư và gần 20 hộp quà lớn bé đủ loại, đúng là giỏi sát gái ^^* Tiếp theo, cái này của Yunho hyung, lắm thế không biết, tỏ tình cũng vừa thôi chứ. – Min ném về phía Yunho một đống thư hình trái tim chi chít bên ngoài. – Xấp này của Su, còn đây của Jae hyung. - Ủa, vậy em không có gì à? Hay nhỉ, sao thế chứ, các anh thì đầy thư làm quen thư tỏ tình loạn hết ra mà em đây, đẹp trai thế này lại không có nổi cái gì hả????????????– Min nói một lèo.

    - Ai dám động vào vật đã có chủ như Min của chúng ta cơ chứ? – Su vừa đếm thư vừa nói.

    - Chứ sao – Chun tiếp lời Su (Hai người này ăn ý lúm). – Chuyện em với Tami, ai chả bít hử. Đứa nào dám động vào em, Tami nó xé xác luôn ấy chứ.

    - Sao các anh cứ nói thế hả????????? Em đã bảo là bất đắc dĩ mà (Chuyện này au sẽ nói sau)

    Ah (Giọng hát sập mái nhà), còn cái này – Min phát hiện ra òn một lá thư bị rơi xuống dưới sofa – Cái này chắc của em rồi *Mặt hí hửng*
    Min lấy lá thư lên, lá thư chẳng có màu hồng hay trái tim chi chít. Chỉ độc một màu đen khủng khiếp, trên ghi dòng địa chỉ người nhận bằng bút trắng: “ Trường Đại học Mirotic, ký túc xá nam, phòng 2512”. Min mở phong bì ra, và.......

    Á............. Máuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu

    Tiếng Min kêu thất thanh. Rồi cậu ngất ngay sau đó.

    - Chuyện gì.... chuyện gì vậy Min??????

    - Lá thư đó – Yunho chỉ - Có vấn đề.

    Jaejoong nhặt lá thư lên, nét mặt bỗng thay đổi.

    - Thư của tổ chức!

    - Hả?

    Ba người còn lại xúm đến chỗ Jae. Jae đọc rành rọt từng chữ.

    CHÚC MỪNG! NHIỆM VỤ ĐẦU TIÊN ĐÃ HOÀN THÀNH!

    - Tờ giấy màu đỏ loang lổ phát khiếp, Minie sợ là phải rồi.

    - Em nhìn mà cũng thấy ghê ghê.

    - Tổ chức đúng là kì quái thật. Thư chúc mừng mà như thư báo tử vậy.
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 4:55 pm

    - Yunho hyung, Min tính sao đây?

    - Em gọi nó dậy đi. Cũng sắp đi học rồi.

    - Anh gọi đi. Cái tính Min em biết rồi, đang như thế mà ai lay nó dậy, nó nổi khùng lên thì chết. Mà em không muốn chết vì cái đòn “Tam Sát” của nó đâu nhé!

    - Thôi, để tớ gọi cho – Jaejoong lên tiếng.

    Nói rồi cậu tiến đến cái ghế sofa.

    - Min ơi, Min à, Min dậy đi, đến giờ đi học rồi. Minnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn – Vừa nói Jae vừa véo má Min.

    _________Su PoV________

    Trời ơi, ông này gan thật.

    Gặp mình, còn lâu mình mới làm.

    _________End Su PoV___________

    Sau một hồi lay qua lay lại, Min cũng tỉnh. Anh chàng bật dậy:

    - Máu....máu....... có máu Jae ơi...............

    Min cứ bấu lấy vai Jae giật qua giật lại.

    - Không phải máu, là thư của tổ chức, tại nó màu đỏ nên em nhìn nhầm đó.

    Min lúc này mới tỉnh hẳn, mặt vẫn còn sợ.

    - Thế mà em cứ tưởng..... Kinh khủng quá.

    - Nhanh lên còn đi học đấy.

    - Được rồi,chờ em chút. – Nói rồi Min chạy tót vào phòng.

    - Hmmm, hôm nào phải trị cho được cái tật sợ máu của Min, sát thủ mà cứ như thế này thì không được. – Yunho chống cằm.

    - Sửa được thì đã sửa từ lâu rồi. Thôi kệ nó đi, có sao đâu. Đâu phải có mỗi nó là sát thủ. – Chun thông cảm.

    - Uh, may là hành động theo nhóm đấy.

    Vừa lúc ấy, có giọng nói lảnh lót (hay chói tai nhỉ) vang lên:

    - Cái anh, em về rồi đâyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy

    Một cô gái tuổi chắc ngang ChangMin, tóc cột qua một bên, dáng người cao mảnh khảnh, xách trên tay phải đến 6,7 túi đồ, chạy như bay về phía bốn chàng trai. Chẳng đợi họ kịp phản ứng, cô bé đến ôm hôn từng người một (tự nhiên chán, giá au đây cũng được như thế)

    - Mới đi Nhật có bốn ngày mà nhớ các anh quá.

    Xong rồi cô bé nhìn xung quanh, nhìn một lúc rồi lại hỏi:

    - Ủa, MinMin của em đâu rồi.

    - Cục cưng của em đang trong phòng đó, chút nữa nó ra. – Chun đưa tay chỉ về phía phòng Min.

    - Cám ơn anh Chun nhiều nha. Anh vẫn đẹp trai như ngày nào.

    - Mới đi có mấy ngày mà cô em. – Chun cười – Đó, Min ra rồi kìa.

    Min bước ra khỏi phòng (hình như vẫn chưa biết gì)

    - Các anh, em.........

    Chưa kịp nói hết câu thì cô bé kia đã nhảy đến ôm Min (tả vậy đúng không ta???)

    - Ui, chồng chưa cưới đẹp trai của em. Em đi anh có nhớ em không đó!

    - Ahhhhhhhhhhhhh (lại một giọng hét khủng bố!)

    - Anh làm gì vậy? Em về mà không vui à? – Cô bé ôm Min chặt hơn.

    - Vui sao nổi. – Min lầm bầm.

    - A, anh mà nói thế - Cô bé bỏ Min ra, đưa tay lên đùa tóc cậu – Em sẽ nói với bố bàn bạc lại về việc của gia đình hai chúng ta.

    Min như bị bắt trúng tim đen, nhăn mặt, nói đầy bất đắc dĩ:

    - Không, tất nhiên là có nhớ rồi. Tất nhiên là có nhớ rồi.

    - Min của em là thế đó chứ. Mà em có quà cho mấy anh nè.

    Cô bé với lấy mấy cái túi, kéo Min ngồi xuống sofa.

    - Đây là quà của Chun và Su oppa.

    Cô bé đưa cho Chun một cái móc khóa hình chuột micky, đưa cho Su một con cá heo bằng bông. Rồi nói luôn:

    - Các anh đừng có coi thường quà của em nhá. Đây là mấy cái máy ghi âm kiêm nghe lén siêu hạng đời mới nhất đấy.

    Chun và Su nhìn nhau rồi quay xuống món quà của mình. Nhìn thì như những cái bình thường thôi nhưng ngay mắt mấy con vật đó có một cái nút nhỏ (là nút điều khiển đấy). Họ cùng “à” lên một tiếng:

    - Nhưng em tặng tụi anh cái này làm gì cơ chứ?

    - Làm như em không biết tụi anh hay chạy đến phòng mấy thầy cô nghe lén đủ chuyện trên trời á.

    - Đúng là chỉ có em biết – Chun nháy mắt – Cám ơn em nhe.

    ____________Chun PoV____________

    Làm gì có chuyện đó hả nhóc.

    Nhóc nhầm rồi.

    Mà nhầm càng tốt.

    Các anh đây có thêm mấy cái dụng cụ cần dùng để thực hiện nhiệm vụ.

    Ka ka (cười thầm gian trá)
    ________________end_____________

    Cô bé lại quay qua Jae và Ho, đưa cho Jae một quyển sách và Ho một cái hộp:

    - Quyển sách nấu ăn đồ Nhật này em chọn mãi mới được đó. Còn của anh Yunho là giày thể thao có một không hai trên thế giới, công ty ba em chỉ sản xuất duy nhất một đôi thôi.

    - Thanks nhóc nha.

    - Còn đây – Cô bé quay lại tâm điểm – Đây là chocolate của MinMin – Cô bé chìa ra một đống hộp chocolate (au nhìn mà thèm quá!).

    Mắt Min sáng lên, nhìn thấy đồ ăn là không biết gì hết:

    - chocolate à, nhóc hiểu anh ghê luôn đó. – Đưa tay vơ luôn đống đồ.

    - Em biết là Min của em sẽ thích mà. – nói rồi hôn lên má Min một cái. (Min đỏ mặt, còn bốn người kia đang sắp sửa ọe đến nơi ^^).

    - Em quên chưa nói nhỉ. Từ hôm nay em sẽ chính thức chuyển về ở kí túc xá nữ. Thế là có nhiều cơ hội qua chơi với các anh.

    - Hả??????? - Cả bọn năm người cùng đồng thanh.

    ________SuChunJaeHoMin PoV_______

    Kiểu này chết chắc rồi.

    Cuộc sống lại không bình yên đây.
    ><
    ____________end PoV___________________

    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 4:58 pm

    - Các anh bất ngờ đúng không? Em năn nỉ mãi bố mới cho chuyển vào đó! Mà nè, thư của các anh đó hả?

    Cô bé chỉ tay vào đống thư trên bàn.

    [Từ nãy giờ mải mê mà mọi người vẫn chưa dọn dẹp đống thư làm quen tỏ tình trên bàn, mà trên đấy còn có một lá thư mà ai cũng biết là thư gì đó].

    Ho đưa tay quơ nhanh lá thư của tổ chức bỏ vào túi quần. Không ai nhận ra.

    - Thư làm quen ấy mà.

    - Thế chứ? Các anh lắm người hâm mộ nha. Mà Min có cái thư nào không?

    - Không có em ạ.

    - Min là của em rồi. Ai mà dám đụng vào thì chết với em. – Cô bé quắc mắt. [ánh mắt này đủ chết người đấy]

    - Đến giờ đi học rồi đấy mọi người – Jaejoong xen vào.

    - Thôi, em phải về thay đồ rồi đi học, hẹn các anh sau. Tạm biệt mấy anh! – Nói rồi cô bé chạy mau ra cửa, không quên để lại một nụ hôn trên trán Min.

    .....

    - Chắc em chết mất mấy hyung ơi..... – Min nhăn mặt lè lưỡi, vừa làm vừa lấy khăn giấy lau mặt.

    - Không chết được đâu.. Em vẫn còn sống đấy thôi.

    - Chun hyung này, hyung ác thật đấy nhá. Ghét hyung ghê.

    - Em chịu khổ một chút đi. Vì tổ chức, vì chúng ta mà.

    - Thế đấy, đời là thế đấy! – Min thở dài thườn thượt.


    Vậy cô gái được nhắc đến từ nãy đến giờ, là ai nhỉ, không xa lạ gì đâu TAMI.

    Vấn đề gì làm Min nhức đầu ấy . Quay về hai ngày trước khi nhập học tại trường Mirotic của Min nhé.


    _________Flash back_____________

    Min đang chăm chú đọc cuốn “Thiên thần và ác quỷ” thì có tiếng gõ cửa.

    - Vào đi. *ngước mặt lên* Bác Shim đấy à, bác ngồi xuống đây ạ!

    Vừa nói cậu vừa đứng lên kéo ghế. Người đàn ông kia ngồi xuống và cất giọng:

    - Mọi chuyện tốt chứ? Cháu đến đây gần hai tháng trời mà ta chẳng hỏi chuyện gì nhiều, công việc bận rộn quá.

    - Ở đây thoải mái lắm ạ - Min cười – Bác có chuyện gì không?

    - À, ta có chuyện này muốn nói với cháu. Chút nữa chúng ta sẽ đón hai vị khách rất đặc biệt. Cháu biết ông Han, chủ tập đoàn đồ chơi – dụng cụ thể thao SM chứ?

    - Cháu có biết, tập đoàn của ông ta nổi tiếng ở thị trường châu Âu và châu Mĩ với những sản phẩm đồ chơi mới lạ và độc đáo lại còn những dụng cụ, quần áo phục vụ thể thao có thể coi như là số một tại thị trường đấy. Nhưng... tại sao bác lại nhắc đến ông ta.

    - Thì chút nữa ông ta sẽ đến đây. – Ông Shim nâng gọng kính.

    - Đến đây?

    - Phải, cùng với con gái.

    - Tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Cháu nghe nói ông ta chỉ tập trung đầu tư hai thị trường Âu – Mĩ và chưa lần nào về Hàn cả.

    - Họ về đây lần này là vì một hôn ước.

    - Hôn ước? – Min hỏi, trong đầu đã ngờ ngợ ra chuyện gì.

    - Hôn ước của cháu và con gái ông ấy.

    - Bác nói gì? Sao cháu không biết chuyện này? – Min nhảy dựng lên.

    - Uhm, thật ra là... – Giọng ông Shim chậm rãi – Thật ra ta có một đứa con trai cũng bằng tuổi cháu, chẳng may nó mất trong một tai nạn ô tô mấy năm trước. Bà vợ quá cố của ta rất thân với vợ của ông Han, hai người đã định sẵn hôn ước giữa hai con của họ từ cái đời tổ nào rồi. Hai mươi năm trước gia đình đó chuyển qua Mĩ. Tuy họ không về Hàn những chúng ta vẫn liên lạc thường xuyên, ta cũng chưa nói cho họ là con trai ta đã mất. Thế nên giờ đây, cháu với tư cách là con trai ta, phải thực hiện hôn ước này.

    - Nhưng tại sao cháu lại phải làm? Bác cứ hủy hôn đi không được à?

    - Vấn đề rắc rối hơn, ông Han về đây cũng là để kí hợp đồng mua bán với chúng ta. Điều này chắc cháu không biết, tập đoàn đó không chỉ sản xuất đồ chơi và dụng cụ thể thao mà còn là nguồn cung cấp vũ khí số lượng lớn cho tổ chức. Nếu cháu không chịu đính hôn, ông ta sẽ chấm dứt hợp đồng ngay lập tức, đồng nghĩa với việc tổ chức bị ảnh hưởng.

    - Thế là.... thế là ... cháu phải.....

    - Tạm thời cháu phải chấp nhận điều này. Chúng ta sẽ tìm cách xoay sở sau.

    - Tại sao lại là cháu chứ? – Mặt Min méo xệch.

    - Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hai cha con họ chỉ ở đây hai ngày rồi đi, cháu cũng chả phải khổ cực gì nhiều, chỉ là chịu khó chiều cô con gái của ông ấy một chút. À, từ giờ gọi ta là bố nhé, xưng hô cho đúng không kẻo người ngoài phát hiện.

    - Vậy thì... cố chịu hai ngày vậy. Vâng, thưa... ba...

    - Thôi, ta đi đây. – Ông Shim quay bước ra khỏi phòng.

    Min thì vò đầu bứt tai, kêu gào thảm thiết.Số trời nó đã định thế rồi, gặp ai thì rốt cuộc đi một vòng cũng phải gặp người đó thôi!


    Hai tiếng sau....
    Min thất thểu đi ra khỏi phòng, mường tượng cảnh trở thành vị hôn phu của người khác thế nào, bỗng nhiên....

    - AAAAAAAAAAAAAA

    Có một ai đó vừa đụng vào Chang Min của chúng ta.

    - Cô làm gì vậy? Đi đứng kiểu gì đấy?. - Min gắt gỏng (Đang rầu chuyện kia mà)

    Nhưng cô gái kia cũng chẳng chịu kém phần nào.

    - Anh là ai mà dám nói với tôi thế hả?

    - Shim Chang Min, con trai của chủ nhà này.

    - Shim Chang Min???

    - Phải.

    Cô bé đưa hai con mắt nhìn Min từ đầu xuống chân rồi... chạy tới ôm cổ Min.

    - Thế ra anh là Chang Min à, sao không nói sớm. Không ngờ chồng chưa cưới của em lại đẹp trai cao ráo đến thế!

    Từ trước giờ ngoài bố mẹ và Jaejoong có vài lần, chưa có ai dám ôm ChangMin cả. ChangMin không thích người khác ôm mình. Min đẩy cô gái kia ra.

    - Cô là ai hả?

    - Anh không biết à, vợ chưa cưới của anh đấy. Em chưa giới thiệu ha, em là Han Hye Mi, nhưng cứ gọi em là Tami được rồi.

    - Han Hye Mi?????????????? - Lần này tới Min gọi ngược lại.

    - Đúng rồi đó. Chúng ta ra phòng khác đi, hai ông bố đang chờ đấy.

    - Hai ông bố?

    - Thì đúng rồi, em là vợ chưa cưới của anh, không phải gọi bố anh là bố à?

    Nói rồi Tami kéo Min lôi ra phòng khách. Min thì còn đang choáng nên chẳng làm ăn được gì (đang đau khổ chết được, nhìn hành động và lời nói của Tami là biết ở với Tami trong hai ngày thôi cũng đủ chết rồi – Tự nhiên quá mức ^^)

    - Hai con đến rồi à? – Mọi giọng nói vang lên, chắc là giọng của ông Han.

    Thế là mọi người nói chuyện với nhau. (Nói chuyện nỗi gì, chỉ có ông Shim và ông Han bàn bạc, Min thì ngồi như tượng trên ghế, Tami mãi mê nghịch với tóc của Min). Chẳng cũng chán quá không chịu nổi, Tami đứng dậy:

    - Hai bố cho con với anh Min ra ngoài chơi nhé!

    - Thì các con cứ đi đi, có ai cấm đâu. Cũng đến lúc ta và ông Shim đây kí hợp đồng rồi.

    Chẳng bỏ lỡ một phút nào thêm, Tami lại một lần nữa (hơi bạo lực nhỉ) lôi Min ra ngoài vườn.

    - Anh Min này, sao từ nãy giờ anh không nói chuyện với em vậy?

    - Không thích.

    - Sao lại thế. Sao lại không nói chuyện với Tami?

    - Đã bảo là không thích.

    - Anh nói là không thích – Tami đổi giọng – Đúng không?

    - Ù.

    - Thế được rồi, em sẽ nói bố không kí hợp đồng với bố anh nữa. Được chứ nhỉ?

    Lần này thì Min biết không thể hành động kiểu này nữa rồi.

    - Em đừng làm thế. Tại vì có chuyện không vui nên.....

    - Vậy thì em sẽ giúp anh vui lên. (Vui lên nỗi gì, cô đang làm tôi khổ chết đây, tưởng được bình yên vài ngày. – Min ProV)

    Thế là Min lại tiếp tục bị Tami kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác trong vòng hai ngày, nói chung là bị hành hạ đủ kiểu, hết ôm rồi hôn lên má, trán, Min không chống cự (hay là không thể chống cự nổi nhỉ), suốt ngày chỉ lầm bầm câu “Vì tổ chức thôi, cố lên!”.

    Rồi cũng hết hai ngày.

    Tại bàn ăn nhà họ Shim.

    - Hôm nay bác về Mĩ rồi ạ? – Min hào hứng hỏi (sắp thoát nạn rồi, vui mà)

    - Ừ. Nhưng bác sẽ cho Tami ở đây cho cháu và ông Shim chăm sóc. – Ông Han cười.

    - TaMi..ở đây? – Min trợn mắt.

    - Cháu hơn bất ngờ nhỉ, tại thấy cháu và tami hai ngày nay chơi vui quá nên ta để nó ở lại đây. Tami cũng cần ở đây để biết thêm về Hàn, người Hàn mà ở ngoại quốc quá lâu, cũng không được cháu ạ.

    - Trời ơi... cuộc đời ở đây kết thúc rồi. – Min đau khổ nghĩ thầm còn Tami thì đang cười khoái chí.

    - Ta đã đăng kí cho nó vào đại học Mirotic rồi, hai đứa học cùng trường để còn giúp đỡ nhau.

    - Học cùng trường. – Min suýt ngất, bị hành hạ đến thế đủ rồi.

    Tami quay sang Min:

    - Thế là chúng ta sẽ được gặp nhau thường xuyên, vui quá đi.

    .....................
    _________End flash back______________

    Đấy, thế là trong ngày đầu tiên đến trường, hội năm sát thủ đón tiếp thêm một vị khách – không – mời. Min khổ sở còn Tami vui sướng, hoàn toàn đối nghịch. Mấy người kia được dịp cười thả ga với Min và Tami. Nhưng giờ đây, nghe tin Tami chuyển hẳn về kí túc xá của trường thì mọi người mới thấy khổ. Min thì rõ ràng là không muốn bị Tami hành hạ với những cử chỉ - thân – thiện – quá – mức. Hội bốn người kia thì biết rằng nếu Tami ở kí túc xá sẽ chăm chỉ qua chơi với Min đồng nghĩa với việc họ sẽ không có cơ hội thực hiện nhiệm vụ một cách đủ bí mật.....

    Quay lại hiện tại chưa nhỉ?

    Năm anh chàng đến lớp, ngay trước cửa lớp là Tami.

    - Sao em lại ở đây? – Min tiến đến hỏi.

    - Em học ở đây.

    - Em học năm nhất mà sao lại đến lớp năm ba học?

    - Hôm qua Nhật em thi vượt cấp, giờ được lên năm ba học với MinMin yêu quí. Không học cùng với anh, anh mà bị đứa nào cướp mất thì sao?

    - Trờiiiiiiiiiiiiii

    Lần này không chỉ có mình Min kêu trời, mà bốn người kia cũng kêu trời.

    Ngạc nhiên số hai trong ngày!

    Nhưng đây không phải chuyện đáng quan tâm nhất.

    Còn nhiều chuyện ở phía trước lúm!

    Chờ nhé mọi người..........................
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 5:45 pm

    Trong lớp học.

    Nhân lúc Tami đứng lên trả bài, Min khều khều Jaejoong:
    - Hyung, hồi nãy tổ chức gửi thư đến nói điều gì vậy?

    - Không có gì đâu. Thư chúc mừng nhiệm vụ thành công.

    - Trời ạ, hù em hết hồn.

    ........

    Tiết học trôi qua nhanh chóng. Vẫn là cái cảnh ChangMin, Jaejooong chăm chú làm bài, Tami chăm chú nhìn ChangMin, Junsu khúc khích cười với mấy cái game, Yoochun gà gật trên bài, Yunho thì bận rộn trả lời mấy cái tin nhắn công việc từ công ti.

    Trưa.
    Canteen.

    - Oppa, oppa ăn đi. Dạo này em trông oppa gầy đi đó.

    - Uh, vậy em lấy cho oppa cái đùi gà đằng kia nhá. – Min chỉ tay về phía cái đĩa đùi gà.

    - Đây nà.

    - Ngon lắm. – Min vừa ăn vừa nói. (Kể ra thì được cái ăn nhiều hơn bình thường, trong cái khổ có cái may – Min ProV)

    - Coi hai đứa nó kìa, chẳng để ý gì đến chúng ta hết á. Thằng Min vậy mà dễ dụ ha? – Su quay sang Chun, Ho, Jae.

    - Chưa chắc đâu. Người dễ bị lừa nhất mới là Jaejoong hyung kìa. – Chun cười cười.

    - Sao lại là tôi. Nhìn vậy mà nói dễ bị lừa à. – Jae nổi đom đóm mắt.

    - Đúng rồi, hyung ấy sao mà dễ bị lừa được. – Su ủng hộ Jae

    - Vậy để thử xem. – Chun cười lần nữa (nụ cười đầy gian trá) – Yunho hyung, Susu này...

    Ba người bọn họ túm tụm lại thì thầm điều gì, Jae lại tiếp tục với thức ăn trên đĩa, Tami và ChangMin thì vẫn như thế.

    Chiều.
    Phòng 2512, kí túc xá Mirotic.

    - Yunho à, cậu thấy Min và Tami đâu không? – Jaejoong vừa khuấy nồi canh, vừa hỏi.

    - Hai nhóc ấy đi chơi rồi. Chút nữa mới về. Mà Jae này, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.

    - Chuyện gì?

    - Chuyện này..... – Yunho ngập ngừng.

    - Nói đi. Tụi mình có chuyện gì đâu mà ngại, bạn bè với nhau hết mà.

    - Uhm, Jaejoong. Thật ra thì......

    - Mệt quá, cậu nói nhanh nhanh đi. Cứ ngập ngừng hoài.

    - Tớ... – giọng Ho có cái gì đó hơi lạ, hình như là giọng bị kìm nén cảm xúc – Tớ thích cậu

    .....
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 5:47 pm

    CHAP 3.

    PART 1


    - Cậu nói cái gì? – Jeajoong ngừng khuấy nồi canh.

    - Tớ nói rằng... – Ho gằn từng chữ một - TỚ _ THÍCH _ CẬU. Cậu ... cậu đồng ý trở thành người yêu của tớ chứ?

    - Người yêu của cậu?

    - Phải. Người yêu của tớ.

    - Được thôi! – Jeajoong tỉnh bơ – Tớ sẽ đồng ý trở thành người yêu cậu, nếu cậu chịu trả lời tớ một câu hỏi.

    - Ờ... ờ... cậu hỏi đi, tớ sẽ trả lời thành thật.

    - CẬU ĐÃ CÁ CÁI GÌ HẢ?

    - Huh, cậu hỏi kiểu gì vậy? – Mặt Ho nghệch ra.

    - CON GẤU NGỐC, GẤU BỰ KIA, TỚ HỎI CẬU ĐÃ CÁ VỚI YOOCHUN VÀ JUNSU CÁI GÌ MÀ LẠI ĐEM TỚ RA LÀM TRÒ ĐÙA THẾ HẢ?????????????? JAEJOONG NÀY KHÔNG DỄ BỊ LỪA ĐÂU – Jae như hét vào mặt Ho.

    - Tớ... tớ... – Ho run như cầy sấy (đại thể không biết tả thế nào, mọi người tự tưởng tượng ^^) – Cái XBOX 360.

    - Hay nhở, thế đó.- Jae trừng mắt – HAI NGƯỜI KIA, THẬP THÒ GÌ Ở ĐÓ, RA ĐÂY MAU.

    Có một con chuột và một con cá heo nhỏ lò mò chui ra.

    - Xin lỗi hyung, hyung đừng giận em nhá. Em cá là hyung không bị lừa mừ. Giờ em thắng được cái Xbox 360 của Ho và cái máy quay của Chun, em sẽ cùng chơi với hyung hén. – Su ngây thơ.

    - TỚ ĐÃ NÓI RỒI, JAEJOONG KHÔNG DỄ BỊ LỪA. THẾ MÀ CÒN BÀY TRÒ NÀY HẢ. HÔM NAY JAEJOONG TA SẼ TRỪNG PHẠT CÁC NGƯƠI.

    Jaejoong rượt ba người còn lại chạy khắp nhà, cầm cái môi múc canh tác chiến. Cứ như trong phim hoạt hình, con heo con đuổi theo một con chuột, một con gấu trúc và một con cá heo mắc cạn.

    - Hyung tha cho em đi. Em chừa mà....

    - Cậu bớt giận đi. Dù là tớ bày ra nhưng cũng là để thử xem cậu có bị mắc lừa không thôi. – Một con chuột chít chít kêu.

    - Tớ cũng bị hai đứa nó dụ dỗ chứ bộ. Tha cho tớ đi. – Giọng một con gấu ồm ồm.

    - KHÔNG THA CHO AI HẾT!

    Trận chiến diễn ra ác liệt. Cái phòng như sắp sửa nứt ra. Đó là chuyện của bốn người họ. Còn hai nhân vật nữa ở đâu. Zoom qua góc khác nào...........


    Bầu trời vào hè trong và xanh. Gió thổi nhè nhẹ khẽ làm tóc ai tung bay. Phố phường đông đúc, nhộn nhịp. Thế nhưng cũng chẳng khó để tìm ra hai hình bóng, một dáng cao gầy và một mái tóc buộc lệch nghịch ngợm: ChangMin và Tami.

    Hai người đang nắm tay nhau đi dạo trên phố. Min lơ đãng nhìn xung quanh, đôi lúc lại lầm bầm hay càu nhàu vài điều gì đó còn Tami thì (lúc nào cũng thế) hướng mắt về phía Min. Cảm xúc dâng lên ngọt ngào...................

    _________Tami PoV_____________

    Ôi, hình dáng này, mái tóc này, ánh mắt này... vẫn thế , từ trước đến giờ cũng chẳng có gì thay đổi.

    Vẫn là dáng người cao cao, mái tóc thơm nhẹ nhàng và đôi mắt ấm áp, nụ cười tỏa nắng ban mai...

    Em yêu anh, yêu từ lâu lắm rồi.

    Em sẽ không để ai làm tổn thương anh đâu!

    Không ai có thể làm đau Min của em cả.

    Vì anh là một con người mạnh mẽ

    Và vì anh là của em, mãi mãi....
    __________End Tami PoV__________

    Tami bỏ bàn tay mình ra khỏi tay Min rồi đưa nó vòng qua eo cậu, ôm cậu vào lòng...

    - Em làm gì thế? Người ta nhìn kia kìa.Cứ tự tiện ôm thế hả? – Vừa nói Min vừa cố đẩy Tami ra.

    Min càng làm thế thì Tami lại càng ôm cậu chặt thêm. Cô thì thầm:

    - Anh à, anh không bao giờ được rời xa Tami nhé. Anh phải ở bên Tami đấy, yêu Tami, mãi mãi...

    - Em nói hoài à..

    - Không, Min phải hứa với Tami là không bao giờ bỏ rơi Tami thì Tami mới buông ra.

    - Uhm, được rồi, anh sẽ luôn bên cạnh em, hứa đấy.... – Câu nói buông ra nhẹ nhàng, tự nhiên không một chút ràng buộc, không một chút khó chịu kiềm chế, phải chăng tâm hồn đã lên tiếng rồi. Lại giống như một hành động vô ý thức, Min cúi người xuống và hôn nhẹ lên tóc Tami rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười ấm mà chỉ nắng mới có thể thấy được. Cậu bỏ tay Tami ra khỏi vòng eo mình, nắm tay cô và kéo cô đi tiếp.

    - Lần sau em không được ôm anh thế đâu. Giữa phố phường thế này, người ta cười cho chết.

    - Vợ chồng sắp cưới ôm nhau thì ai dám nói gì nào. Anh lo xa quá đi. A..... Đằng kia có tiệm

    KFC, vào đấy ăn nhá!

    - Gà rán á, cũng được........

    Hai người bước vào quán.

    - Tada..... Chúc mừng quý khách . – Một con gà khổng lồ, à không, chắc là người mặc đồ gà nhảy ra trước mặt Min và Tami – Quý khách là khách hàng thứ một trăm của cửa tiệm chúng tôi ngày hôm nay. Quý khách sẽ được miễn phí phần ăn hôm nay và nhận một phần quà nhỏ từ cửa hàng chúng tôi.

    Vừa nói con gà ấy (tạm gọi vậy đi) đưa cho Tami một con gà bằng bông và một chiếc đĩa DVD.

    - Đây là con gà bông của cửa hàng còn đây là đĩa DVD của Kangta kèm theo chữ kí ạ. Mong quý khách sẽ thường xuyên ghé thăm cửa hàng của chúng tôi.

    - Tất nhiên rồi. – Min nói mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái đĩa KangTa (thần tượng của anh chàng mà ).

    - Đi thôi oppa, em đói rồi....

    Tami kéo Min vào bàn ăn.

    Bàn ăn.

    - Oa, gà rán ngon quá, trưa nay ăn gà rồi mà giờ ăn vẫn thấy ngon.

    - Để em gọi thêm một phần nữa nhé!

    - Ừ, em gọi đi, thêm hai ba phần cũng được – Min vừa ăn vừa nói.

    - Giờ em mới biết MinMin của em ham ăn đến thế nhá. – Tami cười.

    - Đâu có đâu. Hôm nay được khuyến mại, tiện thể ăn luôn đi.......


    Sau khi ăn xong, hai người đi về. Nói là vềnhưng hai người còn tấp vào siêu thị, một phòng triển lãm tranh, một tiệm bánh kem nữa. Mãi đến gần sáu giờ tối cặp vợ chồng chưa cưới của chúng ta mới về đến kí túc xá.

    Trước cửa phòng 2512

    - Min à, em về phòng thay đồ đã, chút nữa em qua ăn tối chung nhá!

    - Ừ.

    Min đang tính quay đi thì...

    - Anh không tính hôn tạm biệt chứ?

    - Cái đó.... cái đó......

    - Hay ôm em một cái cũng được.

    - Lúc nào cũng thế hết đấy.

    Min ôm Tami một cái, trong vòng chưa đầy 3 giây. Ngắn quá đi....

    - Thôi em về đây. Bye anh!

    Tami nói rồi chạy biến. Cô chẳng than thở là cái ôm vừa rồi ngắn như thế nào, vì lời nói của Min hồi chiều cũng làm Tami vui rồi.

    Về phần Min
    - Hi mọi người, tụi em về rồi nè.

    Min đẩy cửa bước vào. Không khí im ắng. Jae chắc đang nấu đồ ăn. Su và Chun thì xem tivi, Ho chăm chú vào tờ báo (vừa bị Jae dần một trận tơi tả mà ).

    - Mọi người làm gì mà im ắng thế. Jae hyung, em về rồi iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

    Min tính lao vào nhà bếp thì bị Chun kéo giật lại.

    - Jae đang bực, em mà vào lúc này là chết đấy!

    - Chuyện gì vậy anh?

    - Thế này này..
    %$##&^^&TE#WW@T*&*&^^()(RWQ!#$%^*&*&%$$

    Một lúc sau..

    - Ha ha. – Min ôm bụng – Các anh bày trò đấy là Jaejoong giận phải rồi. Ai lại đùa kiểu đó cơ chứ. May cho các anh đấy, mới sưng đầu thôi, JaeJae mà điên lên thì xé xác các anh ra đấy, các anh làm gì mà ngồi đây được..

    - Em không biết thương tụi anh thì thôi. – Yunho vừa nói vừa xoa xoa cục u trên trán. – Anh em mà thế đấy.

    - Cứ tưởng Jaejoong dễ bị dụ, ai ngờ... Mà cậu đấy Yunho, tỏ tình gì chán chết, chả mùi mẫm tí nào, nghe cái là phát hiện ra liền.

    - Giỏi cậu đi mà làm đi, nói người ta làm gì. À, em và Tami đi chơi có vui không?

    - Cũng bình thường. Cho các anh biết để lần sau không tái phạm. kaka. Hôm nay em đi chơi, được tặng cái đĩa Kangta nà.

    - KangTa hả? Mở ra xem đi Min.Nhanh đi, dạo này anh không được Kangta iu vấu hát – Su giục.

    - Em cũng đang tính coi đây. Cái đĩa này em chưa mua được nè.

    Min lấy ra cái đĩa và bỏ vào đầu máy.

    Máy chạy.

    KangTa.

    Không phải là KangTa.

    Mà là một người khác.

    Rất quen.

    Vô cùng quen.

    END PART 1
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 5:49 pm

    Warmn: Ai là SONE vui lòng click back

    P.s: tình hình là lúc đầu nó hơi bị ..., hãy kiên trì cùng fic nhé, đoạn sau sẽ không phụ lòng mọi người đâu

    PART 2

    Có ai đó với tay lấy cái điều khiển và nhấn nút PAUSE

    - Jaejoong hyung, ra đây mau! Ra đây mau!

    - Có chuyện gì thế?

    - Hyung ra đây mau, chuyện quan trọng! – Tiếng Min giục.

    - Được rồi... ra đây.....

    Jae vừa ló đầu ra khỏi bếp thì đã bị Chun kéo xuống sofa.

    - Coi nè...

    Lại có ai đó với tay lấy cái điều khiển và chọn nút PLAY

    Tất cả im lặng.

    Đĩa chạy.

    Sói xám, biểu tượng của tổ chức hiện ra trên màn hình.

    Một nụ cười điềm tĩnh: JOHN

    Chào các cháu. Dạo này vẫn khỏe chứ? Nhiệm vụ đầu tiên thực hiện rất tốt. Sạch sẽ và gọn gàng, thật không uổng công ta dạy dỗ.

    Bây giờ tổ chức có nhiệm vụ muốn giao cho các cháu. Tổ chức vừa bị mất cắp một số tài liệu mật. Tuy rằng số tài liệu này đã được số hóa và cài đặt mật khẩu khá an toàn nhưng không loại trừ khả năng bọn trộm sẽ đem bán cho tổ chức khác. Nhiệm vụ của các cháu là thủ tiêu bọn trộm này và lấy tài liệu về. Tài liệu được lưu trữ trong một cây bút hình dáng thế này..... *hình dáng cây bút được chiếu lên màn hình* Còn đây là chín người đã trộm tài liệu của tổ chức *Lần lượt chín khuôn mặt xuất hiện , đều là nữ * Những người ngày tuy không giỏi võ hay súng gươm gì nhưng chúng hành động rất thông minh và nhanh lẹ. Chín người bọn họ rất mưu mô xảo trá nên các cháu phải vô cùng cẩn thận lỡ đâu chúng có gài bẫy chúng ta. Trưởng nhóm là Seohyun (Mình không biết ai là trưởng nhóm, mình chọn đại ^^) các cháu nên chú ý đến cô ta vì chắc chắn cô ta biết chỗ giấu cây bút. Sau khi lấy được các cháu bỏ vào thùng thư của phòng 2512, sẽ có người của tổ chức đến lấy. Hành động cẩn thận. Bằng mọi cách phải lấy được chiếc bút đó về. Chúc các cháu thành công.


    Hết đĩa.

    Căn phòng gần như đóng băng trong 3 giây.

    - Trời ơi là trời, sáng nay vừa nhận được thư chúc mừng. Chiều nay lại nhận nhiệm vụ. Sao không được nghỉ ngơi gì vậy. – Su than vãn.

    - Nhiệm vụ lần này chắc rất quan trọng. Nghe giọng bác John nhấn mạnh cái chỗ “Bằng mọi cách phải lấy được chiếc bút đó về” là biết. Thôi, bắt đầu lên kế hoạch thôi. Than thở gì nữa. – Yunho trầm ngâm.

    - Em không muốn làm. Em muốn ăn. – Giọng Min vòi vĩnh.

    - Thì lên kế hoạch tí rồi anh. – Jae liếc yêu Min – Nhịn tí đi...

    - Ơ thế ta kiếm chín đứa đó ở đâu? – Chun nãy giờ mới nói.

    - Ừ nhỉ. Tớ cũng chả biết bọn này.

    - Nghĩ đi...

    1s

    2s

    3s

    20s

    - AAAAAAAAAAAAAAAAAAA.......... Em nghĩ ra rồi. Bọn này... bọn này.... – Su như bắt được vàng.

    - Là ai???????????

    - Đây là nhóm nhạc nữ S9 mới nổi dạo gần đây này. Công ty quản lí của nhóm này là công ti đối đầu với tập đoàn của ông bố giả của em.

    - Nhóm nhạc à. Bọn này gian thật. Đội cái lốt đấy đố ai nhận ra. SuSu, em gọi điện hỏi coi chừng nào nhóm này biểu diễn.

    - Chờ em tí.

    5 phút sau.

    - Ngày mai S9 sẽ có một buổi trình diễn ở quảng trường thành phố. Buổi biểu diễn bắt đầu lúc 8h30. Em cũng đã đặt vé hết cho mọi người rồi.

    - Quả thật cái lí lịch tổ chức đưa cũng có ích. Lần trước là nhờ YooChun, lần này là nhờ JunSu.

    - Vậy chúng ta hành động thế nào?

    - Chúng ta sẽ đến tham dự buổi diễn sau đó xem xét tình hình và hành động. Kiểu này chắc không thể ra tay ngay ở đó. Chúng ta cần lấy được cây bút. Chắc sẽ theo chân bọn chúng về nhà rồi thủ tiêu hết cả bọn.

    - Uhm, cũng được.

    - Quyết định vậy nhé! Giờ đi ăn. – Yunho chốt cuối cùng.

    Mọi người vừa đứng lên thì có tiếng chuông cửa.

    - Em quên nói, Tami sẽ đến ăn.

    - Tắt cái đầu đĩa mau! Rút đĩa ra!

    - Để em ra mở cửa. – Min nói.

    - Chồng chưa cưới yêu dấu. – Min vừa mở cửa đã nhận được một tràng từ Tami – Các anh còn chờ em à. Em qua hơi muộn thì phải.

    Nói rồi Tami kéo Min vào trong.

    - Lại làm phiền các anh nữa rồi.

    - Không có gì đâu. Em ngồi đây nhé!

    - Vâng.

    Bữa tối bình thường như bao bữa tối khác. Chỉ có điều vui nhộn hơn hẳn. Mọi người không thể ngừng cười vì mấy trò của ChunSu và Tami với Min. Thoải mái một chút, để ngày mai bận rộn.

    9h

    - Tami à, dậy đi. Dậy đi về phòng, tối rồi. – ChangMin cố lay Tami dậy.

    - Đừng gọi con bé. Cho nó ngủ đi. Cả ngày nay nó cũng mệt rồi.– Jae nhẹ nhàng.

    - Nhưng vậy thì Tami ngủ ở đâu?

    - Phòng em.

    - Cái gì? Phòng em á? Vậy em ngủ ở đâu?

    - Ra ngoài sofa mà ngủ. – Ho chen vào.

    - Em không ngủ ngoài đây đâu. Khó chịu lúm. Hay yunho hyung cho em ngủ chung nhá. – Ánh mắt cầu xin.

    - Em biết là hyung không thích ngủ với người khác mà. – Lạnh lùng.

    - Hay Su hyung cho em ngủ với nhé!

    - Không được. Ngủ chung với em để em đạp cho rớt xuống giường à. Không bao giờ.

    - Anh Chun, được không? – Min lại hướng ánh mắt năn nỉ qua Chun.

    - Rất tiếc, nhưng mà....

    - Á..... Mọi người không ai cho em ngủ chung à. Ghét thế! Ghét ghê cơ! Anh em với nhau mà thế đó hả????????

    - Em còn chưa hỏi anh mà. – Jae vỗ vai Min, cười hiền.

    - Đúng rồi, còn Jae iu vấu của em. Chỉ có anh là tốt với em thôi. Mấy người kia đáng ghét. – Min bĩu môi.

    - Bế Tami vào phòng đi đã.

    - Được rồi.

    Min cúi xuống sofa bế Tami lên, tiến về phía phòng, đặt cô bé lên giường và kéo chăn lên sau đó bê gối và chăn qua phòng Jae.

    Trong phòng Jae.

    - Jae hyung này! – Min khều khều.

    - Huh? – Jaejoong hướng mắt qua.

    - Chắc hôm nay hyung giận các anh ấy lắm nhỉ?

    - Uhm. Mấy người đó đùa quá đáng. Em thấy anh có phải là người dễ bị lừa không?

    - Không. Jae của em vừa đẹp trai vừa thông minh nè, sao dễ bị dụ được. – Min nịnh nọt.

    - Đúng là em iu quí của anh. Mà em không nhìn thấy cái bản mặt Ho lúc đó đâu,nhìn ngốc khủng khiếp. Như con gấu gì đó trong phim hoạt hình ấy. – Jae khẽ cười.

    - Anh ấy lâu lâu ngốc lên buồn cười lắm. Mà Jae hyung, anh nghĩ về Ho như thế nào?

    - Cậu ấy á, uhm, cũng tốt bụng, hiền lành, có năng khiếu lãnh đạo, khá đẹp trai, nhưng tất nhiên không bằng Jae này, kaka. Ủa quên, hôm nay anh chưa hỏi chuyện em đi chơi.

    - Cũng như bình thường. Chiều nay Tami hơi khác một chút anh ạ.

    - Sao?

    - Bớt nghịch hơn, tự nhiên tình cảm và hiền lúm.

    - Nhóc đó vậy chứ dễ thương lắm. Anh thấy nó thích em thật lòng, em không có chút tình cảm gì à?

    - Cái đấy.....- Mặt Min đỏ lên – Thôi, ngủ đi, em mệt rồi.

    Min chui luôn vào chăn.

    - Vậy... ngủ ngon nhé...

    Jae lại nở một nụ cười, ấm và dịu. Cậu thì thầm trong miệng.

    - Một ngày nào đó em sẽ nhận ra............

    Mọi người chìm vào giấc ngủ. Một ngày bận rộn và mệt mỏi. Mai cũng là một ngày ẩn chứa nhiều điều bất ngờ, hy vọng, tình bạn, tình yêu.....

    Những tưởng mọi người đều đã ngủ, nhưng không, có một người lồm cồm bò dậy, bật đèn bàn và lôi trong ngăn kéo ra một quyển số nhỏ: nhật kí.

    Là ai? Người đó là ai nhỉ?

    Chỉ có màn đêm tĩnh mịch.

    Tương lai sẽ trả lời.

    Đã có ai nói chưa.

    TOMORROW IS MYSTERY..


    END PART 2.

    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 5:50 pm


    PART 3

    Sáng hôm sau.

    Min trở mình, quơ tay tìm Jae nhưng không thấy.

    Chắc anh ấy dậy rồi - Min nghĩ thầm rồi mò ra khỏi giường.

    - Chào buổi sáng cả nhà. – Min nói to.

    Không có tiếng đáp lại. Không có ai ở nhà chăng, nhưng giờ này thì mọi người đi đâu cơ chứ, cậu vừa ngáp vừa đi xuống bếp.
    Jaejoong đang ở đó, nấu ăn.

    - Hyung dậy sớm thế. Su, Ho và Chun đâu rồi ạ?

    - Ba người đó hôm nay nổi hứng ra công viên chạy bộ.

    - Huh? Trời ạ! Há há, chắc hôm nay trời nắng to quá. Mà Tami cũng đi chung luôn hả hyung?

    - Không. – Jae vừa đáp vừa mở nắp lọ sữa. – Nó vẫn đang ngủ mà. Tiện thể em gọi nó dậy hộ anh luôn nhá.

    - Lại là em à?

    - Gọi nhóc ấy dậy đi để còn ăn sáng. Hôm nay chỉ có ba người chúng ta ăn thôi, bọn kia chắc ăn ở ngoài.

    - Cuộc đời mình thế này đây...........

    Min đi về phía phòng mình (trước cửa phòng còn gắn một tấm bảng có chữ Min bên cạnh thanh susi rõ ngon, chẹp chẹp) rồi mở cửa, tiến về phía cái giường yêu quí của cậu.

    Tami đang cuộn mình trong chăn chỉ để lộ khuôn mặt trông như một con mèo con vậy. Nhìn cô bé lúc này xinh xắn hơn nhiều và có gì đó rất-là-thu-hút. Ai mà nhìn thấy chắc không thể nghĩ được đến cảnh khổ sở của Min cả tháng qua đâu. ^^

    Min vừa định cất giọng gọi thì Tami đã mở mắt. Nhìn ngây thơ đáng sợ. Cô bé dụi dụi mắt:

    - Sáng rồi hả anh?

    - Ừ. Dậy đi rồi ăn sáng còn đi học nữa.

    - Hôm qua em ngủ hồi nào vậy?

    - Lôi truyện của Su ra đọc rồi ngủ ngoài sofa luôn đó.

    - Thế à. Em cũng chả nhớ nữa.

    Tami gãi gãi đầu rồi bước xuống giường, lững thững đi về phía nhà vệ sinh trong trạng thái mơ ngủ.

    - Chờ em một chút..................

    10 phút sau

    - Chào buổi sáng cả nhà. – Tami tươi tỉnh bước ra, đầu tóc quần áo gọn gàng - Ủa, chỉ có mỗi Jae oppa và Min oppa ở nhà thôi à?

    - Mấy người ra công viên chạy bộ rồi. Ra đây ăn sáng đi Tami. – Jae gọi.

    - Cứ tưởng hôm nay lại được ăn sáng với cả nhà cơ.

    - Còn nhiều dịp mà em.

    Tami vào bàn ăn.

    Một buổi sáng như bình thường.

    Những khoảnh khắc thế này, đôi khi chúng ta thấy rất bình thường và không đáng quan tâm, thế nhưng đến một lúc nào đó, những khoảnh khắc ấy lại trở nên quan trọng đến bất ngờ.

    7h sáng................................11h trưa: đến lớp
    11h trưa...............................1h chiều: ăn trưa và nghỉ ngơi
    1h chiều..................................5h chiều: học ở thư viện.
    5h chiều..................................6h: ăn tối.
    6h: lên đường thực hiện nhiệm vụ!

    Trong xe của Yunho tại quảng trường thành phố (xe này là xe loại không có ghế ngồi, nguyên phần trống đằng sau là nơi gắn thiết bị hoạt động của nhóm 5 sát thủ - Đại thể au không biết tả thế nào cho đúng, mọi người cứ tưởng tượng giống mấy cái xe cảnh sát hay ở trong đó để nghe lén hay làm việc ấy!)

    - Tami không hỏi chúng ta đi đâu hả? – Yunho quay sang ChangMin.

    - Hôm nay Tami đi gặp cô bạn thân nào đó ấy, em cũng chẳng rõ nữa.

    - Uhm, may đó. Không thì Tami nó hỏi hay nó đến chơi có mà khỏi làm việc.

    - Bây giờ tớ phân công nhiệm vụ nhé. – Yunho nói – Khi buổi biểu diễn bắt đầu, SuSu, em nhanh nhất, em có nhiệm vụ lẻn vào phòng chuẩn bị của S9, gắn mấy cái máy theo dõi này vào túi của bọn nó.

    Ho đưa cho Su mấy cái máy nghe lén siêu nhỏ.

    - Lỡ tụi nó không mang túi đó về thì sao? – Su hỏi ngược lại.

    - Xác suất rất nhỏ em ạ, mà nè, em mang luôn con cá heo bông hôm bữa Tami tặng, để lên bàn của họ.

    - Ủa, để làm gì vậy?

    - Con cá heo đó có bộ phận nghe lén đấy, nhớ không? Để vào đó tụi S9 tưởng là quà fan tặng nên không để ý đâu. Phòng trừ có khi tụi nó lại để lộ chỗ giấu cây bút trong khi nói chuyện thì sao.

    - Anh giỏi thật hen.

    - Không có gì. Tớ và Chun sẽ vào xem buổi biểu diễn còn Jae và Min thì ở trong này theo dõi tình hình. Su làm xong thì ra với tụi anh luôn.

    - OK.

    - Vậy thì bắt đầu thôi.

    Một hành trình chông gai lại hiện lên phía trước.

    Chẳng có gì là đơn giản cả.

    Một hành động nhỏ cũng dẫn đến sai lầm.

    Một câu nói cũng có thể làm thay đổi tất cả.

    Mạng sống của rất nhiều con người.

    Từ giờ phút này bắt đầu trao cho số phận.


    END PART 3.

    thanh_nhan46

    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 5:51 pm

    PART 4

    Buổi biểu diễn bắt đầu.

    - Thưa quí vị, sau đây là phần trình diễn của nhóm nhạc S9 nổi tiếng. Xin các bạn cổ vũ nhiệt tình. – Tiếng người dẫn chương trình.

    S9 xuất hiện từ trong cánh gà.

    Tiếng hò reo cổ vũ.

    Cuồng nhiệt.

    Mê say.

    Nhạc nổi lên.

    Mọi người đắm chìm vào giai điệu của âm nhạc.

    Chỉ có năm người điềm tĩnh đứng nhìn.

    Những nốt nhạc, nụ cười, giọng hát, bước nhảy, dối trá, tất cả chỉ là dối trá mà thôi................


    Trong phòng chuẩn bị của S9, có một bóng người lấp ló, Kim Junsu. Cậu nhanh chóng đặt con cá heo lên bàn, phía trên đống quà fan tặng cho S9 sau đó khẽ khàng lục tung phòng và gắn chip theo dõi vào túi xách của chín cô nàng rồi chuồn lẹ. Ba phút sau cậu xuất hiện cùng hai người đang ngồi vỗ tay vật vờ ở hàng ghế khán giả.

    - Xong chưa?

    - Tất cả đã hoàn thành.

    - Giờ chờ chút đi. Hết buổi biểu diễn thì theo chân chúng. Bỏ tiền mua vé thì phải nghe chứ.

    - Không biết có hay không đây. – Vừa nói Su vừa lấy tay lấy lon nước từ Chun.

    Bên ngoài quảng trường, trong xe của Yunho, Jae và Min đang dán mắt vào màn hình.

    - Còn lâu mới biểu diễn xong. Hai anh em mình ngồi đây chán chết được.

    - Cũng không đến nỗi đâu nhóc ạ. Đọc sách không, anh đưa cho một cuốn.

    - Không, em không đọc đâu, anh có mang cái MP3 đi không?

    - Có, nhưng lúc này không nghe được, phải chú ý xem có động tĩnh gì từ phòng chuẩn bị của S9 không chứ.

    - Trời ạ..

    - Kiên trì tí đi Min. Buổi biểu diễn này không chỉ có mỗi S9 mà còn có sự tham gia của các nhóm nhạc khác, thể nào cũng có thời gian cho họ nghỉ ngơi để chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo. Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đó là lúc chúng ta tìm thông tin đó.

    - Đành nghe theo anh vậy!

    Thời gian trôi qua chậm chạp. Min đang sắp gục xuống vì buồn ngủ thì máy thu tín hiệu nhấp nháy. Có tiếng người.

    Jae và Min căng tai nghe.


    - Còn mấy bài nữa mới đến bài của chúng ta hả Jessica? – Có tiếng ai đó.

    - Ba bài nữa. Cứ biểu diễn này chắc tẩu hỏa nhập ma mất. Cứ tưởng làm ca sĩ thì sướng lắm cơ.

    - Đây là cách trá hình tốt nhất.

    Tiếng kéo ghế. Ai đấy vừa ngồi xuống thì phải.

    - Nghỉ đi một tí rồi chút nữa biểu diễn nhé chị em.

    - Vâng.


    Cứ thế suốt gần 10 phút toàn mấy câu nói lảm nhảm. Jae và Min hình như đã mất kiên nhẫn.

    - Em đói Jae ơi!

    - Uhm, dù sao thì chắc tụi nó cũng chẳng đả động gì đến cây bút đâu, em ngồi đây nghe tiếp, anh ra ngoài mua đồ ăn cho.

    - Cám ơn anh, nhanh lên anh nhá!

    - Uh.

    Jae mở cửa bước xuống, chỉ còn mỗi Min ở trong.

    Cậu cầm bút và vẽ vài đường nguệch ngoạc trên giấy, chán chết được.

    Dãy biểu thị sóng âm trên màn hình lại chuyển động. Tiếng phát ra từ headphone.

    - Seohyun này, liệu tổ chức đó có tìm ra được cây bút không?

    - Còn lâu. Tìm được thì phải bước qua xác chín chị em chúng ta. Vả lại, nếu có lấy được cũng không dễ gì mà mang về được đâu.

    - Nghĩa là sao hả chị?

    - Cô em ngốc ạ, em không cần hiểu đâu. Chẳng có chuyện gì là đơn giản cả, tưởng chừng đã bắt được nó, nhưng lại để vuột mất nó. – Giọng Seohyun trầm xuống – Sao ta lại dễ dàng để bọn chúng lấy được cây bút đó.

    - Chị nói cụ thể hơn đi.

    - Hôm nay là ngày bao nhiêu?

    - 3/6/210, chị không nhớ à?

    - Không. Tất nhiên là chị nhớ. – Seohyun nói lạnh lùng, và có cả cái gì đó tự đắc nữa.

    - Cái này fan tặng à?

    - Có lẽ vậy. Sao lại tặng con cá heo xấu xí này nhỉ, vứt nó đi YoonA. Sọt rác ở ngoài đấy.


    Rè...............rè.....................................

    Sóng nhiễu.

    Con cá heo của Su đã hết tác dụng.

    - Chả nghe được cái gì quan trọng. – Min lắc đầu ngán ngẩm.

    Vừa lúc đó Jae bước vào.

    - Bánh và nước hoa quả hảo hạng đây!

    - Cảm ơn anh. Em đói quá.

    - Có nghe được gì nữa không?

    - Không. Chả có gì quan trọng cả.


    Thời gian lại tiếp tục trôi.

    Cũng đến lúc buổi biểu diễn kết thúc rồi.

    Có tiếng gõ cửa.

    - Jaejoong, ChangMin, tụi anh này.

    END PART 4

    thanh_nhan46

    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 5:52 pm

    PART 5

    Jae ra mở cửa xe. Ba người kia chui vào.

    - Có nghe được cái gì quan trọng không? – Yunho ngay lập tức hỏi.

    - Không có cái gì hyung ạ, kiểu này không làm ăn được gì rùi. Hic..... hic........

    - Bọn này giữ kín lắm. Thôi, nhanh lên theo chân bọn chúng, chắc giờ chúng nó về nhà. Chúng ta đến đó bắt rồi hỏi đứa trưởng nhóm chắc sẽ ra thôi.

    - Uhm.

    Thế là năm người theo tín hiệu của mấy cái máy nghe lén + định vị Su gắn trên túi theo bọn S9 về đến nơi ở của chúng. Suốt quãng đường, mọi người đều cố gắng nghe xem có kiếm được chút thông tin gì nhưng đều không có kết quả.

    - Nản quá. Hồi nãy thì ngồi dưới khán đài chịu cảnh tra tấn lỗ tai, giờ lại phải căng tai nghe mấy cái âm thanh nhảm nhí. – Chun ngáp dài.

    - Sao ai cũng than thở thế nhỉ. Coi kìa, hình như đến nơi rồi.

    Chấm đỏ trên màn hình đứng yên một chỗ.

    Năm sát thủ mau chóng xuống xe quan sát tình hình.

    Căn nhà cũng không có gì đặc biệt chỉ có điều vệ sĩ đứng đầy trước cửa và xung quanh cộng với một đống camera đang hoạt động liên tục.

    - Vẫn như lần trước nhé. – Yunho lại tiếp tục phân công nhiệm vụ - Jae và Min chịu trách nhiệm xử lí bọn vệ sĩ này cho tụi tớ vào trong. Su đi trước vô hiệu hóa mấy cái camera còn tớ và Chun sẽ giải quyết nốt bọn S9. Theo tình hình thì bọn nó đang ở phòng thứ hai trên tầng 3. Hẹn gặp ở đấy. Giờ bắt đầu thôi.

    Năm người tản đi.

    Nhiệm vụ bắt đầu rồi.

    Đám vệ sinh xung quanh nhà mau chóng bị hạ gục, Jae lia một đường đầy thuốc độc còn Min thì vẫn đòn “Tam sát” cũ, ba phút, hơn 30 tên vệ sĩ lên thiên đàng..

    Cùng lúc đó Su đã phá xong hết camera gắn trong nhà rồi theo Chun và Ho đến chỗ S9. Nhanh chóng không kém Jae và Min (tốc độ nhanh là điểm rất đặc biệt mà) Su, Chun và Ho đã bắt được Seohyun và cho 8 người còn lại vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. (Không giết luôn vì nếu thế thể nào cũng có máu me mà chút nữa Jae và Min cũng lên nên không thể để Min thấy máu được, ba người này tâm lí ^^).

    Khi Jae và Min xuất hiện thì cuộc tra hỏi cũng bắt đầu.

    Seohyun bị trói trên ghế nhưng vẫn không chút hoảng sợ, miệng vẫn mở nụ cười nham hiểm.

    - Nói đi. Ngươi giấu cây bút đó ở đâu hả?

    - Tại sao ta lại phải nói cho ngươi?

    - Tám đứa kia cũng không sống nổi đâu, mau nói đi nếu không muốn chết.

    - Các ngươi cần cây bút đó lắm hả? – Vẫn là cái giọng khinh khỉnh không chịu nổi của seohyun.

    - Đúng.

    - Được thôi. Muốn thì ta chiều. Cây bút đó, ở trên tủ kia, trong chiếc hộp màu đỏ. – Seohyun nhướn mắt về phía đó.

    - Ngươi nói sớm thì có tốt hơn không. – Yunho quay đi về phía chiếc hộp, vừa với tay lên lấy thì có tiếng của Seohyun.

    - Đừng mừng vội, làm gì có chuyện đơn giản như thế, chờ chết đi.

    - Ngươi nói cái gì?

    Yunho quay lại định hỏi thì thấy cô ả gục mặt xuống ghế, hai tay buông thõng.

    - Hyung đừng hỏi nữa. Nó cắn lưỡi chết rồi.

    - Ghê nhỉ. Nhưng thôi, chúng ta cũng lấy được cây bút rồi.

    Ho đặt chiếc hộp xuống bàn và nhanh chóng mở nắp.


    Một tiếng “bíp” vang lên.


    Cả bốn người kia giật mình.

    - Tiếng gì vậy yunho hyung? -Su hỏi liền.

    - Không xong rồi.... – Giọng Yunho khác hẳn. – Một quả bom hẹn giờ....

    (tbC)
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 5:53 pm

    (tiếp)

    - Bom hẹn giờ???

    Mọi ánh mắt hướng về phía chiếc hộp trên bàn.

    Chiếc hộp có hai ngăn thì phải và ngăn phía trên bị chặn lại bởi quả bom hẹn giờ. Không có gì ngoài màn hình hiển thị thời gian, nơi đánh mật khẩu và một nút xác nhận, à, còn một mẩu giấy nữa. Yunho cầm nó lên:

    Một là sống, hai là chết. Lấy cây bút hoặc không. Chọn lựa đi nhé!

    - Nếu không có mật khẩu chính xác, quả bom sẽ phát nổ và phá hủy mọi thứ, kể cả chúng ta.

    - Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?

    - Gần 25 phút nữa.

    - Còn kịp, đủ để kiếm một ai đó am hiểu về thứ này. – Chun nói.

    - Hình như tớ đã thấy loại bom này ở đâu đó... – Jae cứ lẩm bẩm.

    - Đi ra ngoài mau lên, mang nó đi. – Yunho ra hiệu.

    - Không được hyung ơi – Tiếng Min – Mọi lối ra đều đã bị khóa kín, cửa sổ cũng bị chặn kín bằng lớp thép dày, khó mở ra được. Bọn chúng đã dự tính sẵn hết rồi.

    - Cái lũ S9 này, cũng nham hiểm gớm nhỉ. Chun, cậu có mang cưa vạn năng tổ chức cấp đúng không, tìm cách phá cửa đi, trong lúc đó chúng tớ sẽ cố gắng vô hiệu hóa quả bom.

    Trong khi Chun đang chăm chú vào mấy cái cửa, bốn người còn lại tập trung bên chiếc bàn. Jae đang cố lục trong trí nhớ của mình về loại bom này. Thời gian trôi nhanh chóng... Su lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

    - Cứ đứng nghĩ thế này không ổn đâu. Nhập đại mật khẩu, biết đâu trúng.

    Nói là làm luôn, Su chen vô và nhắm mắt chọn đại vài con số, đưa tay lên định nhấn nút “Xác nhận mật khẩu”. Vừa lúc ấy, Jae kêu lên:

    - Đừng, SuSu!

    Nhưng đã quá muộn, Junsu đã nhấn nút xác nhận. Một tiếng “bíp” nữa lại vang lên.

    Đồng hồ lập tức nhảy số. Đếm ngược bắt đầu số 3:00, còn ba phút.

    - Cái quái gì thế nào, sao giờ lại chỉ còn ba phút đếm ngược. – Su nhảy dựng lên.

    - Em đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Loại bom này, anh nhớ ra rồi, nó chỉ cho phép ta hai lần nhập mật khẩu. Trước khi nhập mật khẩu lần thứ nhất chúng ta có 30 phút nhưng khi em nhấn nút “xác nhận” mật khẩu thì lập tức đồng hồ sẽ nhảy xuống và còn đúng ba phút cho chúng ta nhập mật khẩu lần thứ hai. Nếu không nhập đúng, tất cả sẽ cùng chết. – Giọng Jaejoong lạnh như băng.

    - Chun ơi Chun, sao rồi?

    - Em cũng không biết. Cần một chút nữa, ba phút, năm phút, hay là mười phút cũng chưa biết được.

    - Chẳng lẽ chúng ta chết tại đây sao. Sao mà biết được mật khẩu. – Su như muốn gào lên.

    - Phải có một manh mối gì đó. Mọi người cố nhớ lại đi. Chúng ta có bỏ qua chi tiết nào không. Bất cứ chi tiết nào cũng có thể làm thay đổi tình hình lúc này. – Jae lên tiếng.

    1s

    2s

    3s

    Đồng hồ vẫn chạy.

    Thời khắc của tử thần đang đến gần.

    Bất cứ chi tiết nào

    Lúc này, đều có thể làm nên kì tích.....

    - Seohyun này, liệu tổ chức đó có tìm ra được cây bút không?

    - Còn lâu. Tìm được thì phải bước qua xác chín chị em chúng ta. Vả lại, nếu có lấy được cũng không dễ gì mà mang về được đâu.

    - Nghĩa là sao hả chị?

    - Cô em ngốc ạ, em không cần hiểu đâu. Chẳng có chuyện gì là đơn giản cả, tưởng chừng đã bắt được nó, nhưng lại để vuột mất nó. – Giọng Seohyun trầm xuống – Sao ta lại dễ dàng để bọn chúng lấy được cây bút đó.

    - Chị nói cụ thể hơn đi.

    - Hôm nay là ngày bao nhiêu?

    - 3/6/2010, chị không nhớ à?

    - Không. Tất nhiên là chị nhớ.


    Những câu nói lúc nãy như hiện lại trong đầu ChangMin.


    - Hôm nay là ngày bao nhiêu?

    - 3/6/2010, chị không nhớ à?

    - Không. Tất nhiên là chị nhớ


    3/6/2010, con số cứ chập chờn trước mặt Min.

    - Yunho hyung, mật khẩu có mấy chữ số?

    - Sáu chữ số, em có ý tưởng nào rồi à?

    - Sáu chữ số... sáu chữ số - Min lẩm bẩm – Đúng rồi, là nó 362010. Hyung, mật khẩu là 362010, nhanh lên đi hyung, thời gian không còn nhiều đâu.

    - Em có chắc không đấy. Sai lần này nữa là tất cả chúng ta tiêu đời đấy.

    - Em...em không chắc lắm. Nhưng đây là con số duy nhất, có khả năng là mật khẩu.

    Đồng hồ vẫn chạy.

    Còn 1 phút nữa.

    - Không còn kịp nữa đâu anh. Liều một lần thôi. Chun hyung cũng không thể phá khóa trong thời gian ngắn thế này được.

    - Vậy thì – Yunho cau mày – Chúng ta sẽ liều một lần, nếu sống thì tốt, không thì chết chung vậy. Mọi người nhất trí nhá!

    - Được.

    - Nhanh lên đi hyung.

    - Anh em với nhau mà. Liều một tí cũng không sao đâu – Chun ló mặt ra từ cánh cửa.

    Yunho bắt đầu nhấn số. Cuối cùng là đặt tay lên nút “xác nhận”. Ánh mắt cậu hướng về phía mọi người, như muốn hỏi “Có chắc chắn không?”. Bốn người kia im lặng và gật đầu.

    Những giây cuối cùng.


    5s

    4s

    3s

    Khoảnh khắc sinh tử.

    Yunho dồn lực vào tay mình.

    Bíp

    Lại một tiếng bíp nữa vang lên.

    Màn hình tinh thể lỏng mờ dần.

    Đồng hồ ngừng chạy.

    Ngăn trên được mở ra dễ dàng.

    Quả bom đã được vô hiệu hóa.

    END PART 5

    thanh_nhan46
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 5:54 pm

    PART 6

    - Ngày mai tớ sẽ ăn chay. Cứ tưởng suýt chết. Tim sắp rớt ra ngoài rồi nè. – Jae giả bộ chắp tay.

    - Nếu lần này không có Min chắc chúng ta tiêu hết rồi. Nhưng.... sao em nghĩ ra được mấy con số đó vậy. – Chun nhìn Min.

    - Một sự may mắn anh ạ. Về nhà em kế cho.

    - Thôi nói nữa đi. Coi xem chúng ta có gì nào. – Yunho vừa nói vừa đưa tay vào trong chiếc hộp. – Cây bút tổ chức bị mất cắp đây. Còn tờ giấy gì nữa nhỉ?

    Yunho lại đặt cây bút vào trong hộp và lấy ra một tờ giấy.

    CÁC NGƯƠI CŨNG GIỎI NHỈ. THẾ NHƯNG MỌI CHUYỆN CHƯA KẾT THÚC ĐÂU.


    - Cái này có ý gì vậy? – Yunho đưa tay lên mũi. (mọi người coi Kính vạn hoa thấy tiểu Long hay đưa tay lên mũi ấy)

    - Đưa em coi với. – Su giật tờ giấy từ tay Ho. – Đúng là không hiểu gì cả. Bom cũng vô hiệu hóa được rồi, cửa thì Chun hyung cậy sắp ra còn gì nữa cơ chứ.

    - Phù, cuối cùng cũng giải quyết xong cái cửa. Thép cứng chết được, suýt nữa méo cưa luôn. SuSu, cho hyung xem nào – Chun đi ra chỗ Su – Là cái quái gì đây. Hay chúng tính làm ta phân tâm nhỉ. Con nhỏ Seohyun này, nó chết rồi mà làm chúng ta khổ từ nãy đến giờ. Ấy, hình như tờ giấy này có mùi gì thơm thơm...

    - Mùi thơm?

    Jae lấy tờ giấy từ Chun và ghé mũi vào ngửi. Min cũng lanh chanh xăm soi tờ giấy cùng Jae.

    - Mùi thơm ra phết các hyung ạ. Con này công nhận biết chọn giấy viết.

    - Không phải. Mùi thơm này... có cái gì đó bất thường....- Jae tiếp lời Min.

    Im lặng. Mọi người dường như đã ngờ ngợ ra chuyện gì. Câu nói của Jae lại vang lên.

    - Thôi chết rồi. Mùi thơm này.... mùi thơm này.... là của một loại cỏ cực kì độc. Chúng ta đã bị bọn S9 lừa rồi.Độc tính phát tác rất nhanh, mau lên, đi khỏi đây mau..

    - Độc ư????????????

    Thế nhưng chưa ai kịp đi thì mọi người đã thấy đầu óc quay cuồng. Chưa đầy 5s sau câu nói của Jae, tất cả cùng chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.

    Tử thần vừa bước đi đã quay đầu trở lại.

    Từng phút từng giây lại nặng như đá đè.

    Jae chưa kịp nói hết, loại độc này nếu không có thuốc giải trong vòng hai mươi phút, nạn nhân sẽ chìm vào giấc ngủ mãi mãi, nghĩa là được tử thần đón đi.

    Giờ thì không còn ai để giúp nữa rồi. Seohyun đã chết, S9 cũng bất tỉnh còn năm chàng trai thì nằm dài dưới sàn.

    Kì tích liệu có một lần nữa xảy ra.

    Tử thần liệu có một lần nữa chịu bỏ đi với lưỡi hái của mình.

    Ngoài kia, trời đêm tĩnh mịch đến lạnh lùng.

    Gió gai người.

    Trăng mờ ảo.

    Trong vường, một bông hồng vừa nở. Đỏ rực, tỏa hương.

    Quanh lại trong phòng căn phòng nhỏ, một mùi hương lạ vừa lan tỏa.....

    Ai đó vừa xuất hiện...


    Năm người đang mê man trong giấc ngủ vô tận.

    Hình như có ai đó đang mơ thì phải.

    Một giấc mơ đẹp.

    Của Shim Chang Min.....

    Cậu đang đứng giữa một đồng cỏ xanh mát rượi. Bầu trời trong và xanh, nắng vàng trải khắp mọi nơi. Khung cảnh đẹp như trong một câu chuyện cổ tích. Cậu đi, dang hai tay ra và hít hà lấy cái không khí trong lành, sống thành phố lâu rồi cũng chẳng có dịp nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, có một cánh tay kéo cậu giật lại phía sau, cậu mất đà và ngã lăn xuống đất. Giọng nói quen thuộc vang lên.

    - Hôm nay trời đẹp anh nhỉ?

    Cậu quay sang, là Tami, cô bé nằm bên cạnh cậu, trên thảm cỏ ranh rì.

    - Uhm, đúng là hôm nay trời đẹp thật!

    ...........

    Hai người cứ nằm như thế một lúc lâu. Không ai nói gì cả. Thời gian cứ thế trôi. Hôm nay trời đẹp mà.

    - Anh à...- Tami lên tiếng.

    - Huh?

    - Anh có yêu Tami không?

    - ................

    - Anh có ở bên Tami mãi mãi không?

    - .........................

    - Anh có mỉm cười với Tami mãi mãi không?

    -.................

    ChangMin im lặng. Cậu chẳng biết trả lời thế nào. Đầu óc rối bời.

    - Nhưng dù thế nào, Tami cũng yêu anh mãi mãi.

    Cô nói, và quay hẳn người sang, về phía cậu. Nhướn người lên và.... khẽ khàng đặt đôi môi mỏng manh của mình lên đôi môi của cậu....Một nụ hôn.

    Ấm áp như lửa.

    Nhẹ nhàng như gió

    Mạnh mẽ như sóng.

    Ngọt ngào như kẹo.

    Thời gian như ngừng trôi để cố gắng níu giữ lấy khoảnh khắc đấy.

    Khoảnh khắc hai tâm hồn gặp nhau.

    Khoảnh khắc hai trái tim cùng nhịp đập.

    Khoảnh khắc tâm hồn lên tiếng, trả lời câu hỏi của tình yêu.

    “Em yêu anh, yêu mãi mãi, yêu cho đến khi nào em còn là em, anh còn là anh......”
    (Ngày em trở lại – film)

    Cảm xúc dâng trào.

    Nụ hôn trong mơ này

    Liệu có được tính

    là nụ hôn đầu tiên không?
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 5:56 pm

    Min thấy môi mình nóng dần lên, trong mơ mà, sao lại có cảm giác giống thật vậy. Cậu cảm nhận được một vị ngọt dần lan tỏa khắp đôi môi, chảy vào trong miệng và đi khắp cơ thể. Ngọt. Thanh. Tinh khiết.

    Cậu thấy cơ thể dường như nhẹ bẫng, mọi nặng nề tiêu tan dần, cảm giác mơ hồ cũng dần biến mất. Cậu cố nhấc mi mắt lên, tìm kiếm một chút ánh sáng. Cuối cùng thì cũng làm được. Trước khi rời khỏi giấc mơ, cậu vẫn còn thấy hình bóng Tami chập chờn trước mắt, đầu óc vô thức liên tục đặt ra câu hỏi “Tại sao lại là Tami?”...

    Cậu mở hẳn mắt, cố gượng dậy, mọi người vẫn đang nằm bất động trên sàn nhà.

    - Sao mình lại tỉnh lại, mình và các anh ấy bị trúng độc cơ mà. Sao mình tỉnh dậy mà các anh ấy chưa dậy. Chuyện gì thế này.

    Min đưa tay lên vỗ vào đầu. Cậu nhận ra trên tay mình đang cầm một thứ gì đó.

    Một lọ mật ong.

    Cùng với tờ giấy dán trên đó: “Thuốc giải độc”

    - Thuốc giải độc ư??????

    Nghi ngờ, Min mở nắp lọ và nếm thử. Vị ngọt đó, thanh và trong, tinh khiết.

    - Đúng vị này rồi!

    Min nhanh chóng đến chỗ từng người cho họ uống thuốc giải độc.

    Thời gian vẫn trôi, và lúc này, Min đang cố sức níu kéo bốn con người kia khỏi lưỡi hái tử thần.

    Kì tích lúc nào cũng có thể xảy ra, nếu ta tin vào nó....

    Một lúc sau..........

    - Hơ, chuyện gì với mình thế này? – Jae là người tỉnh dậy đầu tiên.

    Min lao ngay đến chỗ Jae.

    - Anh ổn chứ, em cứ lo rằng đây không phải thuốc giải độc.

    - Thuốc giải độc?

    - Vâng. Em tỉnh lại và thấy trên tay mình có lọ mật ong này. – Min chìa ra – Trong mơ, em thấy có cái gì chảy trong miệng mình, mùi vị đó rất giống với mật ong, em liều một lần.

    - Vậy đã có người xuất hiện. Là ai nhỉ? Loại cỏ độc này rất độc, nhưng thuốc giải cũng đơn giản vô cùng, chỉ cần nếm mật ong là giải được ngay. Thế nhưng rất ít người biết được, đến hyung cũng phải tìm hiểu bao lâu mới biết đấy chứ. Mà em đã cho ba người kia uống chưa?

    - Rồi. Sao giờ mọi người chưa tỉnh lại nhỉ?

    - Họ tỉnh rồi kìa.

    Ba người kia đã tỉnh. Đầu óc còn hỗn loạn lắm thì phải.

    - Đây là thiên đàng à? – Su hỏi.

    - Thiên đàng cái con khỉ. Em đã chết đâu. – Jae cốc đầu Su.

    - Ủa, chưa chết hả?????????

    - Đúng rồi, ngốc. Mọi người được uống thuốc giải hết rồi thì sao mà chết được.

    - Thuốc giải ở đâu mà có? – Ho hỏi luôn.

    - Một người nào đó đã mang đến đây. Tớ cũng chả biết là ai. Min được người đó cho uống thuốc giải đầu tiên, nó tỉnh lại mới cứu tụi mình đấy.

    - Là ai nhỉ?? Mà thôi, rời khỏi chỗ này thôi. Còn ở lại đây phút nào là nguy hiểm phút đấy. Chúng ta đã mém chết hai lần rồi.

    Ho đứng lên và tiến đến chỗ chiếc hộp, bỏ tay vào lấy cây bút. Nhưng ngoài cây bút còn có cái gì nữa thì phải.

    Lại một tờ giấy.

    - Mọi người ơi, lại đây coi nè. Lại một tờ giấy gì đó.

    - Đưa tớ coi! – Jae giật nó đầu tiên, lỡ lại tẩm độc nữa thì tiêu hết cả bọn.

    - Uhmm, mùi hoa hồng à, may quá, cứ tưởng, không sao rồi, cậu đọc đi Ho. – Jae đưa lại tờ giấy cho Ho.


    182: Đòn “Tam sát” ngày càng tiến bộ đó.
    261:Hôm nay dùng độc quá nhiều thì phải, với bọn vệ sĩ ấy không nên tốn quá nhiều thuốc độc làm gì.
    251: Hành động nhanh đấy, thế nhưng lần sau phải cẩn thận hơn nữa, một dấu vân tay cũng đủ đưa cậu vào tù mọt gông.
    602: Khả năng lãnh đạo vẫn thế, phân công nhiệm vụ khá tốt!
    406: Phải rèn luyện thêm khả năng phá khóa trong thời gian ngắn!


    Mọi người làm tôi hồi hộp quá đấy. Hết bom rồi đến thuốc độc, tôi mà không nhanh tay thì chắc tổ chức lại mất thêm năm người rồi.
    Hoa hồng đen.


    - Cái này, chắc của người đã cứu chúng ta để lại.

    - Đây là người của tổ chức. – Min nói.

    - Sao em biết?

    - Các anh không thấy cái dấu hình con sói xám in chìm trên tờ giấy à.

    - Uh hen. Mà câu cuối cùng có nghĩa là gì, chẳng lẽ người đó, đã ở đây suốt từ đầu đến cuối ư?

    Chưa ai trả lời thì đã có tiếng của Chun.

    - Mọi người coi, tất cả các cửa đều mở hết rồi. Đi ra ngoài thôi.

    - Người cứu chúng ta chắc rất giỏi, vì phá được hết khóa chỉ trong chưa đầy hai mươi phút, đi theo chúng ta mà chúng ta không hề hay biết. Tổ chức cũng có người như thế sao?

    - Về nhà rồi tra trong hồ sơ là được chứ gì. Rời khỏi đây mau lên đi. Hôm nay hành động tốn rất nhiều thời gian đấy.

    - Ừ.

    - Nhưng.... khoan đã.

    - Gì vậy Min.

    - Bọn này xử lí ra sao? – Min chỉ về phía S9.

    - Có cách rồi. SuSu, việc này giao cho em. Ba phút nữa nhé. Tụi anh chờ ở ngoài.

    - OK. Các anh đi đi.

    Bốn người mau chóng ra ngoài xe. Còn mỗi Su ở trong. Móc ra cái khẩu trang trong túi và đeo lên mặt, Su bắt đầu làm công việc cuối cùng: thu dọn tàn cuộc.

    Junsu nhanh chóng xuống nhà bếp, mở khóa ga hết cỡ, khuân thêm mấy thùng dầu hỏa đổ khắp nhà và vườn, sau đó chạy ra ngoài.

    - Được chưa? – Tiếng Yunho.

    - Xong. Giờ thì còn phần của anh đấy.

    - Rồi. – Yunho mỉm cười và mở bật lửa đang cầm trên tay.

    - Tạm biệt!

    Chiếc bật lửa vừa được ném ra thì lửa đã bùng cháy. Cháy dữ dội. Cùng lúc đó chiếc xe cũng mau chóng rời khỏi.

    Từ nay sẽ không còn S9 nữa.

    Tưởng chừng câu nói đó đúng 100%

    Nhưng không

    Họ đã không để ý rằng từ trong đám lửa dữ dội ấy, có một người may mắn thoát khỏi...

    Chuyện gì sẽ xảy ra

    Đó là chuyện tương lai

    Còn giờ quay về hiện tại, nơi năm chàng trai của chúng ta.

    Yunho ngồi phía trước để lái, ChunSuJaeMin ngồi ở sau. Chun tựa đầu vào thành xe, lim dim, Su thì tựa đầu vào vai Chun, chả biết đang nghĩ hay mơ đến điều gì. Min thì ngồi đó, mắt nhìn vô định. Cậu vẫn nghĩ về giấc mơ vừa rồi, về nụ hôn trong mơ vừa rồi. Đầu óc quay cuồng với chỉ một câu hỏi “Tại sao lại là Tami, tại sao lại là Tami chứ không phải ai khác???????”.

    - Em làm gì mà nhìn trầm tư thế? – Tiếng JaeJoong nhẹ nhàng,

    - Không có gì đâu hyung ạ. Chỉ là em hơi mệt.

    - uh, mọi người cũng mệt rồi. Chờ tí nữa đi, sắp về tới nhà rồi.

    - Vâng.
    ......

    Min vẫn tiếp tục với những câu hỏi ấy, về hình ảnh trong giấc mơ.

    Thế nhưng đâu phải chỉ có mỗi Min là nghĩ ngợi nhiều.

    Lúc đó đâu chỉ có mỗi Min mơ, mà một người khác cũng mơ. Một giấc mơ có hình bóng hai người, mà không, hình bóng của hai đứa trẻ. Một giấc mơ đầy tiếng cười, cũng đầy nước mắt.

    Đâu chỉ có mỗi Min tự hỏi mình, cũng có người nào đó tự hỏi mình “Ngày đó đến chưa?”

    Ngày đó đến chưa?

    Ngày đó đến chưa?

    END PART 6.

    END CHAP 3.

    thanh_nhan46

    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 5:57 pm

    CHAP 4.

    PART 1.


    Trước cửa phòng 2512.

    - Cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ. – Ho vừa nói vừa mở khóa hộp thư. – Cứ tưởng chết rồi.

    - Hôm nay chúng ta đã trốn được tử thần đến hai lần cơ đấy, may thật.

    Jae đưa tay lên vặn khóa cửa.

    Cóoc

    Cửa mở.

    - Trời ơi, buồn ngủ quá. – Su phi thẳng ra cái sofa.

    - Không, không được Su, cái sofa đấy của anh. – Nhanh không kém, Chun cũng bay đến chỗ Su.

    - Cái sofa của em, em xí trước.

    - Em đi vào trong phòng mà ngủ!

    - Anh mới phải đi đó.

    - Hai đứa vào trong đi, cái sofa này của anh.- Ho chen vào.

    - Anh giỏi bắt nạt nha. – Su phụng phịu.

    - Vào trong mà ngủ, ngủ ngoài sofa để đau lưng chết à, anh chứa thấy hai người nào lại đi giành nhau cái ghế sofa. Từ đây vào phòng có xa gì đâu!

    - Thôi được rồi, em vào trong phòng.....

    Chun cũng lẽo đẽo theo sau Su.

    - Hai đứa này, thật không chịu nổi, không vào can chắc có chiến tranh.

    - Tụi nó thích thế mà. – Jae cười - Ủa, MinMin đâu rồi Ho?

    - Hình như nó lên phòng rồi.

    - Lạ nhở, bình thường giờ này nó đang ở dưới bếp cơ mà.

    - Chắc nó mệt đó.

    - Có lẽ thế. Cũng gần 12 giờ đêm rồi.


    .....................

    12:30 phút.

    - Cậu vẫn chưa ngủ à?

    Jae ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ho.

    - Chưa, tớ đang tìm thông tin về Hoa Hồng Đen trong tư liệu của tổ chức.

    - Tìm được gì chưa? Tớ cũng tò mò về người này, biết cả hôm nay tớ dùng độc hơi quá tay là hơi bị kinh đấy.

    - Một chút. Tớ đọc cho cậu nghe nhé. – Ho chậm rãi.

    Bí danh: Hoa Hồng Đen
    Năm sinh: Chưa xác định.
    Giới tính: Chưa xác định.
    Chiều cao: Chưa xác định.
    Sát thủ loại: A.

    - Ủa, có cái gì đâu.

    - Từ từ đã...

    Phương pháp giết người chủ yếu: Giết người bằng ám khí tẩm thuốc độc. Xác nạn nhân thường được phát hiện với tính trạng toàn thân tím tái bên cạnh một bông hồng màu đen. Luôn gửi thư báo cho nạn nhân trước khi tiến hành nhiệm vụ.

    Nơi hoạt động chủ yếu: Chưa rõ.

    Chú thích: ****

    - Phương pháp giết người, kết hợp giữa của tớ và Chang Min. – Jae nói.

    - Uhm, một người rất giỏi, mà cũng rất bí ẩn. Nhưng tớ vẫn không hiệu bốn dấu sao trong phần Chú thích là gì, cậu xem này. –Ho đưa cái laptop qua cho Jae.

    - Cái này thì.... xem nào..........aaaaaaaaa... tớ nhớ ra rồi. Cái này có nghĩa là “quan trọng – cần bảo vệ”

    - Sao cậu biết?

    - Thông tin của bác John cũng có bốn dấu * như thế này. Tớ hỏi, bác ấy nói thế đấy.

    - Thế tại sao người này lại giúp chúng ta?

    - Cậu nghĩ nhiều làm gì, người ta giúp thì tốt chứ sao, lo nghĩ nhiều làm gì, chuyện đến đâu thì đến. Cậu uống gì không, tớ lấy cho.

    - Cho tớ cái gì cũng được.

    - Chờ tí nhé!

    Jae đứng dậy. Ho ngồi trầm ngâm trên ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió thổi vào mát lạnh.

    - Nước táo của cậu đây. – Jae đưa cho Ho ly nước táo.

    - Cảm ơn cậu.

    - Không có gì mà. Tối nay mát mẻ thật đấy.

    - Uh. – Ho đưa ly nước lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

    - Hôm nay trời nhiều sao thật.

    ..............

    - Yunho này..

    - Sao?

    - Cậu thấy ngôi sao đằng kia không. – Jae chỉ tay lên trời, giọng trầm xuống – DongHae đấy.

    ................

    - Người ta bảo khi con người mất đi, họ sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời. Ngôi sao nhỏ đấy là DongHae của tớ. Hồi đó nó nhỏ xíu hà, ham ăn mà lại chẳng bao giờ được ăn no cả, nó yêu tớ lắm.

    - Jaejoong à..

    - Mỗi lần nhìn lên trời, tớ lại cố gắng tìm nó. Nhìn thấy ngôi sao ấy, khuôn mặt nó lại hiện ra trước mắt tớ vậy. Tớ đã chẳng còn cơ hội gặp nó rồi. Chẳng thể nấu cho nó một bữa ăn ngon, cùng nó ngủ trong chăn ấm. Chẳng bao giờ còn cơ hội nữa.....

    Giọng Jae như nghẹn lại, cậu đang khóc thì phải. Yunho quàng tay mình qua vai Jaejoong, đẩy hai cái ghế gần lại và nhẹ nhàng đặt đầu Jae lên vai mình.

    - Thôi mà Jaejoong, cậu lại thế rồi. Đừng tự trách mình làm gì. DongHae nó mãi bên cậu mà.

    - Thật không?

    - Thật. Chỉ cần trong tim cậu có nó thôi... Có những người chúng ta không thể nào gặp nữa, hoặc cơ hội gặp rất khó khăn, xa cách rất nhiều, nhưng chỉ cần chúng ta giữ họ trong tim, trong tâm hồn chúng ta, họ sẽ không bao giờ biến mất cả. Tin tớ đi.

    - Tớ tin cậu....

    Hai người giữ nguyên tư thế ấy một lúc lâu. Ánh mắt hướng về phía bầu trời đêm đầy sao. Tâm trạng Jae đã ổn hơn, cậu lên tiếng:

    - Thôi, khuya lắm rồi, đi ngủ đi, mai còn đi học nữa.

    - uh.

    Ho đứng lên bước về phòng. Jae đứng nhìn Ho vào phòng xong thì mới đi vào phòng. Miệng lẩm bẩm.

    - Cám ơn cậu rất nhiều, Ho ạ....

    Đêm dài.

    Một ngày nhiều cảm xúc.

    Thời gian trôi qua nhanh với những ai đang mệt mỏi.

    Nhưng với một người, đêm nay lại dài tưởng như cả thế kỉ.

    Một đêm trắng, với trăng, sao , và...... nhật kí!

    “......... Chờ em.................”


    END PART 1.

    thanh_nhan46
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 5:58 pm

    PART 2.

    Sáng hôm sau.

    Min lững thững bước ra khỏi phòng đến chỗ bàn ăn. Hôm qua về cứ quay cuồng với mấy câu hỏi mà cậu thiếp đi lúc nào không biết, tỉnh lại thì đã sáng quá rồi. Cậu cố gắng quên đi giấc mơ hôm qua bằng suy nghĩ “Mọi chuyện chỉ là trùng hợp mà thôi. Tại mình nghĩ quá nhiều đấy!”

    - Hôm nay dậy trễ thế Min? – Yunho hỏi.

    - Em hơi mệt.

    Nói rồi Min kéo ghế và ngồi xuống. Đưa mắt nhìn vào bàn ăn, mắt Min sáng lên.

    - Ôi, Jae hyung, hôm nay anh làm bánh gạo à?

    - Uh, lâu lâu đổi món tí.

    - Em yêu hyung quá đi thôi. Còn trong bếp không hyung?

    - Em cứ ăn thoải mái đi, hyung biết em thích ăn nên làm nhiều lắm. - Jae cười.

    Chẳng đợi Jaejoong nói hết câu. Đĩa bánh gạo trên bàn đã vơi đi hơn một nửa. ^^

    Tiếng tivi phát đều đều.

    - Một sự việc đã làm chấn động giới Kpop vừa xảy ra. Đêm qua, nhóm nhạc nữ mới nổi S9 đã thiệt mạng trong một vụ cháy tại nhà. Theo điều ra của cảnh sát, vụ cháy xảy ra do rò rỉ ga quá nhiều. Bộ phận điều tra vẫn đang làm việc hết sức, mong muốn tìm thấy chứng cứ để giải quyết vụ án này. Ngày hôm nay, rất nhiều fan khi hay tin sự ra đi của S9 đã tập trung trước căn nhà của S9 để tỏ lòng tiếc thương. Chúng tôi sẽ liên tục cập nhật thông tin về vụ việc này. Kênh thông tin đài truyền hình KBD.

    - Cái bọn đó chết là đáng, tiếc thương cái nỗi gì. – Giọng Su chả có cảm xúc gì.

    - Còn lâu bọn cảnh sát đấy mới tìm ra được hung thủ. Cùng lắm kết luận tai nạn bất ngờ do rò rỉ ga mà thôi. – Chun tiếp lời.

    - Nhưng để Kpop mất đi 9 ca sĩ cũng hơi tiếc nhỉ - Min lúc này mới rời mấy cái bánh gạo một chút.

    - Em chưa nghe tụi nó hát đâu, nghe rồi em sẽ không nói thế, kinh khủng. – Lần này đến lượt Yunho.

    - Thôi nào các cậu, nói nữa làm gì. Phải cẩn thận lời nói của mình, ra ngoài mà nói thế này là chết đấy. - Jae chốt cuối cùng.

    - Nói có tí cũng đâu có sao đâu mừ.

    - Mà nè, sao hôm qua em biết được mật khẩu của quả bom vậy. – Yunho hỏi.

    - Thật ra là... lúc Jae hyung đi mua đồ ăn, em ngồi trong xe và tình cờ nghe được mấy câu mà bọn S9 nói với nhau. Trong đó có nhắc đến ngày hôm qua 3/6/2010. Lúc quả bom sắp nổ em cũng cuống quá, nghĩ ra cái đấy và liều nói cho anh thôi. Không ngờ lại là mật khẩu.

    - Bọn đó thâm độc thật. Cái mật khẩu đó dễ gì mà nghĩ ra.

    Vừa lúc đó có tiếng chuông cửa vang lên.

    - Chắc lại là Tami rồi. Để anh mở cửa cho. – Jae tiến ra phía cửa.

    Cánh cửa bật mở.

    - Chào buổi sáng! Jae oppa à, MinMin của em đâu? (Lần nào gặp câu đầu tiên cũng là MinMin của em đâu ^^)

    - Đang ăn sáng trong kia kìa, em đã ăn chưa?

    - Em ăn rồi ạ.

    Nói rồi Tami phi thẳng đến chỗ Min đang ngồi, tặng cho cậu một cái ôm bất ngờ quanh cổ, mém nữa khiến Min phun hết đống bánh trong miệng ra ngoài.

    - Nhớ anh quá đi thôi!

    - Chiều qua mới gặp ở trường mà. – Min cố nuốt mấy cái bánh còn lại.

    - Nhưng mà vẫn nhớ anh. – Tami hôn một cái lên má Min. (Mấy người kia sắp chuẩn bị vào WC để ọe rồi)

    - Thôi nào, từ từ, để anh ăn cái đã.

    - Ừ nhỉ, anh đang ăn sáng. Thôi, để em đút cho anh nhá!

    - Hả??


    Một bữa sáng không yên ả. (Với Min thôi)

    - Chiều nay đi chơi với em nhé!

    - Chiều nay hả, anh đang tính đi siêu thị với Jae hyung.

    - Em cứ đi chơi với Tami đi. Dù sao hôm nay vẫn còn nhiều đồ ăn lắm – Jae nói (Trời ơi, câu nói này làm đau lòng Min lắm đấy)

    - Nhưng mà, Jae hyung – Min hướng mắt về phía Jae.

    - Thế chiều nay sau khi nghỉ trưa chúng ta sẽ đi. – Tami vui vẻ chốt lại sau cùng.

    - Ôi trời ơi!

    ......................................

    Đúng 1 giờ chiều. Tami đã xuất hiện. Cô bé mặc quần Jaens lửng cùng chiếc áo dây trắng dài gần tới gối, rất nhí nhảnh và đáng yệu. Tami cùng với ChangMin đi đến trung tâm thương mại gần trường. Sau khi dạo quanh một hồi, họ lên tầng 5 và ngồi vào bàn của một quán ăn nhanh.

    - Tami, chờ anh tí nhé, anh vào rửa tay cái đã.

    - Vâng.

    Min đi vào toilet nam, đang tính bước vào thì cậu dừng lại. Một giọng nói từ trong vọng ra.

    - Harry, ra lệnh điều thêm 500 người từ bên RM qua. Phải đảm bảo cuộc họp lần này diễn ra an toàn. Các ông chủ không muốn có chuyện gì xảy ra cả. Nếu cần thì yêu cầu bên DK chi viện thêm nữa. Nhanh chóng lên đi, 8 giờ tối nay cuộc họp sẽ bắt đầu. Hẹn gặp ở biệt thự Tears.


    _____ChangMin PoV_____________

    RM, tổ chức sát thủ lớn nhất nhì Hàn Quốc, chuyện gì mà phải điều động cả người của họ nữa nhỉ. Năm trăm người bên RM rồi còn bên DK nữa, có gì đó quan trọng đây.
    Có lẽ nào....
    Cuộc họp hàng năm của các ông chủ buôn bán ngầm tại Hàn Quốc
    Điều động nhiều người thế này, chắc sợ bị phá đám thì phải.
    Một cuộc thanh trừ giữa các băng nhóm chăng.
    Tổ chức RM
    Tổ chức đối đầu với tổ chức của mình cơ mà.
    ______End ChangMin PoV________


    Tiếng cửa mở cắt đứt dòng suy nghĩ của Min. Cậu vội nép vào một góc tường khuất để không bị phát hiện. Tốt nhất không dính dáng đến chuyện này thì hơn.

    Rửa tay xong, Min đi ra mà vẫn không ngừng suy nghĩ về những gì nghe được hồi nãy. Cậu cảm tưởng có chuyện gì đó sẽ xảy đến, và chuyện đó có liên qua đến những điều cậu nghe được. (Linh cảm cũng phải thôi, quả bom hôm trước cũng chính nhờ Min phát hiện ra mật khẩu mới phá được đấy chứ). Nhưng cũng chẳng nghĩ được bao lâu, Min đã bị Tami lôi đến bàn ăn rồi. Ăn xong thì Tami và ChangMin còn xuống khu giải trí của trung tâm thương mại, ngồi gắp gấu với đập chuột một hồi lâu. Mãi đến gần 4 giờ chiều thì Tami mới chịu đi về. Hai người đi bộ về kí túc xá, đường cũng không xa là mấy, khoảng chừng 2 cây số thôi. (Xung quanh trường Mirotic là một khu tích hợp ăn-nghỉ-vui chơi). Gần về tới trường thì Tami lại nảy ra một ý kiến,

    - MinMin oppa, hay chúng ta đi qua kia nhé. Một chút thôi rồi về. – Tami chỉ tay về phía cánh đồng đằng xa. – Nghe nói ở đó rộng lắm, trồng toàn hoa không à.

    - Hơn 4 giờ chiều rồi mà.

    - Đi một tí thôi mà anh.

    - Thôi được rồi. Một tí thôi đấy!

    Tami kéo tay Min chạy về phía đó. Quả thật đến đó không uổng tí nào. Trước mắt họ giờ đây là một cánh đồng rộng mênh mông trồng toàn hoa. Hoa mọc đầy trên đất, hoa leo trên từng tán cây. Nhìn chẳng khác gì một thiên đường.

    - Oa, đẹp thật đấy anh ạ. – Tami dang tay ra, xoay một vòng. – Mọi người nói về nơi này lâu rồi mà bây giờ mới đến được. Thật không uổng công chút nào.

    Nói rồi Tami chạy một vòng quanh bãi cỏ đầy hoa. Cô quay lại chỗ Min.

    - Anh làm gì mà đứng trầm ngâm thế. Ngồi xuống đây với em. – Vừa dứt câu, Tami ngồi xuống và kéo tay Min ngồi xuống theo luôn.

    - Ở đây thoải mái thật đấy. Không khí tuyệt. Và còn có cả hoa nữa cơ. – Tami cúi xuống đấy, bẻ một vài bông hoa dại nhỏ rồi quay sang Min.

    - Anh coi có đẹp không này. Ơ... MinMin của em làm sao vậy. – Cô lay lay Min.

    Min lúc này đang nghĩ mông lung. Từ ánh mắt, nụ cười, cử chỉ của Tami đều khiến cậu nhớ lại giấc mơ hôm qua. Và nhất là, nụ hôn đầu tiên đó...

    Bất giác, cậu giữ chặt vai Tami. Tiếp theo là hàng loạt những hành động (không biết có gọi được là vô thức không nữa) khiến Tami bất ngờ. Cậu chầm chậm cúi xuống, kề sát khuôn mặt vào khuôn mặt của Tami. Hai đôi môi gần nhau hơn. Tami cũng chẳng hề phản ứng gì. Chỉ còn một chút nữa, chừng chưa đầy một centimet nữa thôi là hai môi chạm nhau. Thế nhưng, đang sắp đến cái giờ phút cao trào đấy thì..........


    END PART 2

    thanh_nhan46
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 5:59 pm

    PART 3.

    Bất giác, cậu giữ chặt vai Tami. Tiếp theo là hàng loạt những hành động (không biết có gọi được là vô thức không nữa) khiến Tami bất ngờ. Cậu chầm chậm cúi xuống, kề sát khuôn mặt vào khuôn mặt của Tami. Hai đôi môi gần nhau hơn. Tami cũng chẳng hề phản ứng gì. Chỉ còn một chút nữa, chừng chưa đầy một centimet nữa thôi là hai môi chạm nhau. Thế nhưng, đang sắp đến cái giờ phút cao trào đấy thì..........

    Ào........ào................

    Mưa.


    Min ôm Tami và mau chóng chạy đến gốc cây gần đấy. Nhanh chóng nhưng cũng cẩn thận ép đầu Tami vào ngực mình để cô không bị ướt.

    Trời đang đẹp thế mà chuyển mưa từ lúc nào.

    Mưa như trút nước. Mưa như chưa từng có trận mưa nào. Mưa đầu hạ thì phải.
    Mới mưa có một tí mà trời đã tối sầm lại. Đang nóng mà không khí lạnh lên đáng kể.


    - Em ổn chứ?

    - Không sao anh ạ. Giờ làm sao về hả anh, trời mưa thế này.

    - Để anh gọi điện thoại. – Min đang tính bấm số thì – Thôi rồi, điện thoại hết pin nên tự động tắt nguồn. Chắc phải chờ đến khi hết mưa mới về được.

    - Vậy là phải chờ rồi.

    Hai người đứng đấy, dưới gốc cây (may mà không có sấm sét, có thì ai mà dám đứng dưới gốc cây) và chờ...


    Cùng lúc đó, tại phòng 2512, kí túc xá đại học Mirotic.


    Reng...Reng...

    - Su ơi, ra mở hộ anh cửa đi. Anh đang bận tay với đống đồ ăn nè.

    - Em đang bận, anh nói Chun hyung đi.

    - Chunnie, ra mở cửa!

    - Tớ đang bận, cậu cứ ra mở đi.

    - Thế hôm nay không ăn đồ ăn nhé! – Jae như gào lên, nếu không dở tay với đống đồ ăn không – thể - bỏ - ra này thì Jae đã chẳng nhờ ChunSu.

    - Được rồi, để tớ mở cửa cho. – Tiếng Yunho ở đâu vọng ra.

    Coóc. Cửa mở.

    - Chào anh, xin hỏi có phải anh sống ở đây, phòng 2512 đúng không ạ?

    - Phải.

    - Tôi đến giao pizza. Xin anh kí nhận vào đây cho.

    - Ơ, tôi đâu có kêu pizza, à, chắc mấy người kia gọi. – Yunho vừa nói vừa cầm lấy cây bút từ tay người giao hàng và kí.

    - Cám ơn anh.

    - Không có gì. Trời mưa thế này mà anh phải vất vả rồi.

    - Công việc của tôi mà.

    Người giao hàng nói rồi quay đi, Yunho đóng cửa, cầm hộp bánh đặt lên bàn ở bếp.

    - Cậu gọi pizza đó hả Jae?

    - Đâu, tớ đâu có gọi đâu. Chắc SuSu hay YooChun gọi đó.

    - Su ơi, Chun ơi, ra ăn pizza này.- Yunho gọi.

    Chưa đầy 10 giây sau, hai người kia đã có mặt ở bàn ăn.

    - Pizza hả hyung, sao không gọi em sớm. – Su nói.

    - Hay nhỉ, lúc kêu mở cửa thì không ra, đến lúc kêu xuống ăn thì nhanh lắm. – Jae dỗi.

    - Em đang bận học mấy cách xử lí camera chứ bộ. – Su ngây thơ.

    - Tớ cũng đang học cách phá khóa nhanh nè, không lại để đứa Hoa Hồng Đen nào đó chê bai, mất mặt.

    - Ai cũng có lí do chính đáng quá ha. – Jaejoong nói nhưng vẫn không quên đống đồ ăn đang chế biến trước mặt.

    Yunho hỏi:

    - Em gọi pizza hả Su?

    - Không. Em đâu có gọi. Chun hyung gọi à? - Su quay sang Chun.

    - Không. Anh lại cứ nghĩ em gọi chứ.

    - Thế là ai kêu pizza vậy nhỉ? – Yunho trầm ngâm.

    - Ai kêu thì kệ họ, ăn cái đã rồi tính. – Su cầm con dao lên tính cắt thì bị Ho chặn lại.

    - Lỡ có thuốc độc thì sao. Từ từ đã... – Ho rút trong túi ra cái kim bạc (oa, cái này giống phim Trung Quốc) rồi cắm vào cái pizza – Anh không muốn chết sớm đâu!
    [Cái này au nghĩ ra, nếu có vô lí mong mọi người bỏ qua cho ^^)

    - Ai muốn giết chúng ta thì giết luôn chứ cần gì làm thế này. Hyung nghĩ nhiều quá đó!

    - Được rồi, ăn được rồi đó. – Yunho rút cây kim ra khi không thấy phản ứng gì.

    - Tèn ten, Min không ở nhà nên lỗ rồi. Xem nào, chia làm bốn phần... – Junsu vừa nó vừa cắt bánh.

    Đang cắt thì mũi dao khựng lại, hình như có vật gì đó cứng cứng.

    - Ôi, các hyung xem trong đây có gì nè. – Su dừng tay cắt bánh, lôi ra trong đấy một hộp thép nhỏ.

    - Cái gì vậy? – Jae đã làm gần xong đồ ăn, chạy liền ra chỗ Su.

    - Cái hộp này có nắp mở thì phải. – Su lấy tay vặn vặn. – Ủa, sao cứng quá vậy.

    - Để hyung mở cho. – YooChun cầm lấy chiếc hộp từ tay Su.

    Sau một hồi loay hoay, cái nắp cũng bật mở.

    - Trong này có tờ giấy gì này mọi người.

    Chun chưa dứt câu, Jaejoong đã lôi đâu ra được cái kẹp gắp chuyên dụng, từ từ lấy tờ giấy ra. (Phải cẩn thận chứ, như hôm đi giết bọn S9, mọi người đã mấy lần suýt chết rồi). Cậu phủ lên tờ giấy một ít bột màu trắng.

    - Hyung rắc cái gì vậy?

    - Thuốc kiểm tra coi trên tờ giấy này có cái gì khả nghi không.

    - Vậy có gì không?

    - Uhm.... Không có gì đáng ngại cả. Giờ thì đọc được rồi. – Jae đưa tờ giấy cho Yunho.

    - Để xem nào... thư của tổ chức thì phải........

    Tổ chức khá hài lòng về nhiệm vụ hôm qua. Hôm nay, vào lúc 8 giờ tối tại biệt thự Tears số 74, đường FG, ngoại ô Seoul sẽ diễn ra cuộc họp giữa các ông chủ của thế giới ngầm Hàn Quốc. Nhiệm vụ của mọi người là trừ khử hết bọn họ trước khi cuộc họp bắt đầu. Cuộc họp lần này có sự phối hợp bảo vệ của khá nhiều tổ chức xã hội đen, nhất là RM và cũng có thể là cả DK nữa. Số lượng chưa xác định. Nhưng cần phải cẩn thận. Không thể để một người nào sống sót rời khỏi nơi đấy!

    - Nhiệm vụ mới này, khó lắm đây. – Jae nghe xong thì nói.

    - Em có nghe về cuộc họp hằng năm này. Đúng là nơi tập trung của các ông chủ giàu có, nhưng lực lượng bảo vệ cũng không ít đâu. Mấy trăm người là bèo đấy. – Su tiếp lời.

    - Chắc ngày nào cũng mệt mỏi với mấy cái nhiệm vụ quá. – Chun thì thở dài.

    - Làm việc này thì phải chấp nhận chứ. Thôi, giờ bàn bạc kế hoạch đi. Cũng sắp tối rồi. – Yunho lên tiếng.

    - Nhưng chúng ta còn thiếu mất ChangMin.

    - Để tớ gọi điện xem sao. – Jae lấy điện thoại ra.




    Tút......tút.........tút...........
    Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được.




    - Không được rồi. Giờ không thể nào liên lạc được với Min. Lần này phải thực hiện nhiệm vụ với bốn người thôi.

    - Liệu ổn không. Tớ không chắc bốn người chúng ta có thể trụ nổi đâu. – Park thiếu gia của chúng ta nói.

    - Cứ cố vậy! Haizzzzzzzzzzz.......

    - Vậy tớ phân công kế hoạch nhé. Thế này.............

    Sau khi hội ý phân công nhiệm vụ, vài phút chuẩn bị đồ, bốn người lên đường. Cũng quá năm giờ rồi, đến sớm để còn thăm dò tình hình nữa.

    Trước khi đi, Jaejoong để lại một tin nhắn trong điện thoại của Min. Vẫn hy vọng là Min có thể nhận được. Nhưng, khi nhận được có quá trễ để đến không. Có Trời mới biết được.


    Quay lại chỗ hai người kia.
    Đã hơn 20 phút trôi qua. Mưa vẫn chưa tạnh. Tami cất tiếng:

    - Min Min oppa, em cảm thấy lạnh, em... em ..... sợ .... – Người Tami như run lên, cô bắt đầu ho.

    - Em sao thế?

    - Em không muốn chờ nữa đâu. Em lạnh....... em sợ..........

    - Thôi nào, không có đâu.

    Min kéo Tami vào lòng. Một cái ôm. Ấm. Ấm vì nhiều thứ, trong đó có cả là vì yêu thương. Lúc này đối với Min, Tami là một cô công chúa nhỏ cần phải bảo vệ, còn cậu, tất nhiên là một chàng hiệp sĩ.
    Min dụi đầu vào tóc Tami.

    - Cảm thấy đỡ hơn chưa?

    - uhmmmmm

    - Không cần phải sợ. Có anh đây cơ mà.

    - MinMin....... khụ khụ........

    Vòng tay Min siết chặt thêm.

    - Chúng ta phải tìm cách về thôi. Để xem nào.........

    Min bắt đầu nghĩ. Từ chỗ hai người ra ngoài đường cũng không xa mấy. Thế nhưng vấn đề quan trọng là đoạn đường còn lại về đến kí túc xá không hề có taxi (đoạn đường này nằm trong quy hoạch trường đại học, không cho phép taxi vào) mà cũng không hề có bóng cây nào cả. Nếu giờ mà về thì ít nhất phải có áo mưa nhưng cậu chẳng mang theo cái áo mưa nào. Chỉ có mỗi chiếc áo khoác mỏng ngoài chiếc áo sơ mi cậu đang mặc.

    - Vậy thì...........

    ChangMin cởi nhanh chiếc áo khoác, trùm lên đầu Tami, ôm chặt cô và bắt đầu chạy.

    - Phải nhanh lên!

    Hai người chạy, dưới mưa. Min bị ướt từ đầu đến cuối, chỉ có Tami là có vẻ ổn hơn. (Dù gì cũng có cái áo của Min, vả lại, ôm chặt thế cơ mà! ). Chẳng lãng mạn gì như trong phim khi mà chàng trai cởi áo khoác ngoài vest và cùng cô gái trùm áo chạy dưới mưa, đây thì chỉ có mỗi Tami là khô ráo hơn một chút chứ còn Min Min thì khỏi nói, đâu phải cái gì cũng đẹp như phim!

    Đỗ Phủ từng nói cơn mưa tốt sẽ biết khi nào nên rơi xuống. Đây có coi là cơn mưa tốt không nhỉ. Cũng chẳng vui vẻ gì mấy nhưng, kế ra khiến hai trái tim gần nhau hơn cũng gọi là một việc tốt đấy chứ.

    Mưa.

    Mưa.

    Rơi mãi.

    Lạnh.

    Nhưng lại sưởi ấm được hai tâm hồn......



    Cuối cùng thì cũng về đến phòng 2512.

    - Em vào nhanh đi. – Min mở khóa cửa.

    - Có ướt lắm không?

    - Không. Em chỉ bị ướt áo một chút thôi. Còn anh kìa, anh vào tắm mau lên, kẻo bệnh bây giờ.

    Tami đẩy Min vào phòng tắm. ChangMin bây giờ mới nhận ra mình là người “tắm mưa” nhiều hơn. Cậu bắt đầu thấy nóng. Người đang nóng lên thì phải.

    - Còn em thì sao? Em không có áo mà. – Min quay ra hỏi Tami.

    - Uh nhỉ.

    - Trong phòng anh, ngăn trên tủ áo. Em lấy đại cái nào mà mặc.

    - Được rồi. Anh cứ tắm đi đã. Em không sao đâu. Anh mà bị cảm lạnh thì khổ.

    .....................

    Min bước ra khỏi phòng tắm. Tuy là người đã khô ráo nhưng vẫn thấy nóng.

    Có lẽ mình sốt thật rồi. – Min thầm nghĩ.

    Min đi xuống bếp. Tami đang loay hoay làm gì trong đó. Cô bé đã thay áo, chiếc áo sơ mi của ChangMin.

    Min vừa xuống thì Tami cũng vừa quay lên.

    - Anh tắm xong rồi à, uống sữa đi này, em vừa pha, còn nóng lắm đấy!

    - Cảm ơn em! – Min đưa tay cầm ly sữa và để lên miệng uống.

    - Áo anh chẳng có cái nào nhỏ cả. Cái này là bé nhất đấy.

    - Thì anh lớn hơn em mà. Ngốc! – Min véo má Tami.

    - Em đâu có ngốc. mà .... sao tay anh nóng thế này. – Tami hốt hoảng đưa bàn tay lên trán Min – Ôi, anh sốt rồi, làm sao bây giờ... làm sao bây giờ...

    - Không có gì đâu. Một chút là hết đấy mà.

    - Sao mà hết được. Anh vào nghỉ đi. – Tami kéo Min vào phòng. – Nằm xuống!

    - Không có gì đâu, thật mà.

    - Anh cứ nằm xuống đi! – Tami cương quyết.

    - Thôi... thôi được rồi.

    Cuối cùng thì ChangMin cũng ngoan ngoãn leo lên giường.

    Tami đi ra ngoài tìm kiếm cái gì đó, và:

    - Không còn thuốc cảm hả anh?

    - Không có đâu, tụi anh có bao giờ mua thuốc cảm đâu.

    - Chán thật đấy.

    Tami quay lại với một chiếc khăn trên tay.

    - Hy vọng nó sẽ giúp anh hạ sốt – Cô bé đặt khăn lên trán Min, khăn lạnh.

    - Em đừng lo lắng thế.

    - Anh đừng có coi thường. Cảm cũng nguy hiểm lắm đó. Thôi, anh ngủ đi, ngủ đi thì mới khỏe được.

    - Anh đâu có buồn ngủ.

    - Nhưng anh phải ngủ.

    - Không muốn. Em ru anh ngủ đi – Min vòi vĩnh.

    - Hát cho anh nghe nhé. Để xem nào, coi em biết bài nào nào...


    Giọng hát của Tami vang lên.

    Trong

    Ấm

    Ngọt ngào


    Mắt ChangMin khép dần lại. Cậu đã ngủ rồi.

    Tích tóoc.

    Tích tooc.


    Min tỉnh dậy. Đưa mắt ngó xung quanh.


    - Mình đã ngủ quên bao lâu rồi nhỉ? Lại sốt rồi, chán thật!

    Tami đang ngủ trên ghế, dáng vẻ cô bé buồn cười không tả nổi. Đầu nghẹo qua một bên, hai tay ngửa ra, môi thì vẩu lên dễ thương hết biết. Nhìn cô bé trong cái áo sơmi rộng thùng thình cộng quần Jaens bó trông như thiên thần đang ngủ quên vậy.

    Min lấy khăn lạnh trên đầu mình ra, đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng đến bên ghế, nhấc bổng Tami lên và khẽ khàng đặt cô lên giường. Cô bé vẫn ngủ say không biết gì cả, đắp chăn cho cô bé xong, Min với lấy điện thoại, đóng cửa rồi ra khỏi phòng.

    Min đi qua phòng Jae kiếm các sạc pin, điện thoại hết pin từ chiều đến giờ. Vừa cắm đồ sạc vào, điện thoại đã khởi động trở lại. Dù tắt nguồn nhưng hộp thư thoại vẫn hoạt động, có một tin nhắn mới. Min mở ra nghe.


    ChangMin à, tụi anh không liên lạc với em được. Tổ chức vừa thông báo nhiệm vụ mới nên tụi anh phải đi ngay. Nếu em nghe được thì đến chỗ tụi anh nhé. Biệt thự Tears, số 74, đường FG, ngoại ô Seoul.


    Biệt thự Tears?


    Harry, ra lệnh điều thêm 500 người từ bên RM qua. Phải đảm bảo cuộc họp lần này diễn ra an toàn. Các ông chủ không muốn có chuyện gì xảy ra cả. Nếu cần thì yêu cầu bên DK chi viện thêm nữa. Nhanh chóng lên đi, 8 giờ tối nay cuộc họp sẽ bắt đầu. Hẹn gặp ở biệt thự Tears.


    Lời nói nghe được hồi chiều lại hiện ra trong đầu Min.


    - Không xong rồi, chỉ có bốn người sao mà đánh lại nổi nhiều người thế. Ít nhất phải hơn 500 người. Bây giờ gần 7 giờ rồi, mình phải đến đó thôi.


    Min lấy chùm chìa khóa xe mô tô và ra khỏi phòng Jae. Cậu vội vã xỏ đôi giày vào và đóng cửa phòng 2512 lại, chạy như bay xuống bãi giữ xe.


    Cậu phóng xe lao thẳng ra khỏi kí túc xá. Cậu vội vã đến nỗi chẳng kịp khoác áo khoác, chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi mỏng trên người. Trời sau mưa lạnh kinh khủng. Gió cứ liên tục táp vào người Min. Người bình thường gặp thế này còn bệnh trong khi Min đang sốt cao, thân nhiệt tăng lên nhanh không tưởng. Nhưng cậu chẳng bận tâm, trong đầu cậu giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ là làm sao đến được biệt thự đó và giúp bốn người kia, nếu cậu không đến kịp thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Thêm một người còn hơn không mà.


    Biệt thự Tears nằm ở ngoại ô thành phố, ở giữa một khu đất trống hoang vu, rất thích hợp cho việc tổ chức những cuộc họp cần phải giữ bí mật. Điểm này tốt ở chỗ sẽ ít bị cảnh sát nhòm ngó nhưng cũng bất lợi ở chỗ trong những cuộc thanh toán, đánh nhau, việc cầu cứu hay bỏ chạy là không thể. Thế nhưng với những kẻ trong bóng tối, cái chết đâu có gì là xa vời.

    Chiếc xe đến biệt thự vào lúc 8 giờ thiếu 20 phút. Min bỏ chiếc xe ở đấy, chạy thẳng vào trong. Cậu thấy chiếc xe của Yunho đậu trong một bụi rậm nhưng không có ai trong đó. Min tiếp tục đi, nhanh chóng nhưng cũng cẩn thận. Mùi máu tanh ngày càng nhiều. Cảm giác chết chóc ngày một gần.

    Âm thanh náo loạn.

    Trước mặt cậu lúc này là cảnh tượng cả đám người hơn trăm tên đang vây quanh hai người, và hai người đó không ai khác chính là anh em của cậu, Jaejoong và Junsu.

    Cậu lao thẳng vào trong. Liên tục phóng phi tiêu về mọi hướng.

    Ngày càng náo loạn.

    Trước là hai chọi một trăm.

    Giờ là ba chọi một trăm.

    Cũng không khác là mấy.


    - Yunho và Yoochun hyung đâu rồi?

    Min hỏi gấp gáp trong khi tay chân thì ra đòn liên tiếp về phía đám người kia.

    - Đang đấu súng với bọn trong kia. Trong biệt thự ấy.

    - Trong đó có bao nhiêu người?

    - Khoảng hơn 200 người.

    - Các hyung vào đấy giúp đi, ở đây để em lo cho.

    - Được không đấy ChangMin?

    - Được mà, còn khoảng 70 - 80 đứa. Em lo được. Hai hyung đi mau lên!

    - Cẩn thận đấy nhé. – Jae nói rồi cùng Su lao thẳng ra khỏi đám người.

    Giờ đây chỉ còn một mình Min.

    Đơn phương độc mã.

    Bọn người không sợ chết cứ liên tục lao thẳng vào ChangMin. Cậu chống trả bằng phản xạ. May mà bọn này chỉ xài gươm dao thôi chứ nếu dùng súng thì ChangMin đã đi đời rồi. Hơn 30 tên đã gục ngã. ChangMin cũng đuối sức phần nào. Đầu óc cậu bắt đầu mơ màng và mất kiểm soát. Cơn sốt lại hành hạ rồi. Mắt cậu mờ dần, giờ thì mọi phản ứng của Min đều theo quán tính.

    Bất chợt một vật mặt đập vào vai cậu. Cậu mất thăng bằng. Liên tiếp theo đó là hàng loạt đòn khác khiến Min không đánh lại kịp. Lại thêm một cú đập mạnh vài vai nữa. Lần này thì Min không thể trụ nổi. Cậu ngã ngửa về phía sau. Người nóng ran, mắt nhắm hẳn lại, hai tay cậu lỏng dần. Cậu không thể cố được nữa, mệt mỏi, đuối sức. Min để mình rơi xuống dần, sống chết nó cũng có số mà thôi.

    Đúng là sống chết có số thật. Ngay cái khoảnh khắc ấy, khi mà người ChangMin đã ngả hẳn và sắp sửa đập xuống đất, một bàn tay rắn chắc đã kịp luồn qua eo cậu và kéo cậu trở lại. Min mơ màng nhận ra điều gì đó nhưng cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, cơn sốt kéo nhanh cậu vào giấc ngủ.

    XOẠT......

    XOẠT........

    Tiếng động lạ vang lên. Trời tối nên chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy những ánh sáng bạc lóe lên. Của kiếm thì phải. Kiểm Nhật.

    Máu chảy.

    Từng người một lăn xuống, chỉ bởi một vết chém duy nhất ngay cổ.

    Chưa đầy 5 phút sau, không khí đã yên lặng trở lại. Chẳng còn ai ở đó nữa ngoài ChangMin và ... một ai đó vừa xuất hiện.

    Tiếng súng vẫn còn chưa dứt trong biệt thự.

    Người lạ mặt ấy giữ chặt eo ChangMin và .. bế cậu lên. Chầm chậm đi.


    - Thật là biết làm người khác lo lắng đấy, 182, Shim Chang Min. Cậu suýt làm tim tôi rớt ra ngoài rồi. Đã không khỏe còn đến đây làm gì không biết!

    -..........

    - May mà tôi xuất hiện kịp, nếu không thì không biết cậu sẽ ra sao nữa, cậu mà làm sao thì tôi biết làm thế nào. Thêm một lần nữa như thế này thôi chắc tôi chết mất.

    - .........

    - Asiiiiiiih.

    Sốt nặng thế à. Không còn biết gì nữa thì phải. Người nóng quá.

    Ấy mà

    Nhìn gần cậu cũng đẹp trai ra phết đó nhỉ. Mũi cao, lông mày cong, môi cũng đẹp đó chứ.

    Chả trách...

    Ôi, cái số của tôi

    Còn chưa được ăn cơm tối đã phải đến đây

    Nhưng trông đẹp trai thế, kể cũng không uổng công

    Nhìn cậu thế này

    Không khéo lại khiến tôi sa vào lưới tình mất thôi.

    Haizzzzzzzzzzzzzzzzzz

    Đời nó là vậy đó!


    Người đó (tất nhiên là vẫn bế Min trên tay) đã đến được chỗ xe của Yunho. Người đó chầm chậm tiến lại gần, đi xuống chỗ cửa ra vào ở sau xe, bước lại sát cửa, đưa tay lên vào gõ gõ cái gì đó. Hai phút sau, cánh cửa xe của Yunho bật mở.

    - Mấy cái khóa điện tử này thì làm sao thoát khỏi tay ta cơ chứ!

    Người đó nhẹ nhàng đặt Min Min nằm xuống băng ghế trong xe và kiếm vài thứ kê đầu cho cậu.

    - May mà tôi có mang thuốc giảm sốt đấy nhé. Dạng lỏng mới có mặt trên thị trường đây.

    Người đấy cúi xuống, nhỏ vài giọt thuốc vào miệng ChangMin. ChangMin lúc này đang ở trong trạng thái không biết gì nữa rồi.

    - Chút nữa rồi sẽ ổn thôi.

    Nói rồi người đó ngồi xuống đối diện ChangMin trên băng ghế còn lại. Rút thanh kiếm Nhật ra và.... bắt đầu lau máu còn sót lại trên đó.

    - Cũng giết được hơn 50 chục đứa. Chắc về phải ăn cơm chay một bữa mới được.

    Xong xuôi, anh ta (xưng hô thế này là biết giới tính rồi nhá) cho cây kiếm vào trong túi áo (kiếm này khá ngắn, nhưng sắc cực). Sau đó lại ngồi im lặng, chờ.

    Chờ.

    Đợi.

    Con người lạ mặt ấy đưa mắt xuống, nhìn chiếc đồng hồ đang nhích từng kim trên tay.

    - Phải đến lúc hạ màn rồi chứ. Tám giờ rồi còn gì. Có nên giúp không ta. Không được, phải ở bên cạnh ChangMin, đi rồi lỡ nó bị làm sao thì khổ. Cứ chờ thêm tí nữa vậy.

    Đồng hồ vẫn chạy.

    Có tiếng người ngày lúc một rõ.

    - Thật là, hôm nay mệt quá. Hơn 500 đứa chứ có ít đâu. Tổ chức sao lại nỡ để năm người chúng ta chiến đấu nhỉ. Phải cử thêm ai đó giúp chứ. – Hình như là tiếng Junsu thì phải.

    - Chém giết đến nỗi không cần nhìn cơ mà. Công nhận cái bọn sát thủ bên DM, giỏi thì chẳng giỏi mấy, nhưng mà dai như đỉa ấy.

    - Lần này đã nhiều thế, không biết chúng ta còn phải chiến đấu bao lần thế này nữa.

    - Phải chấp nhận thôi. Mà ...... ChangMin đâu rồi?

    - Hồi nãy lúc em vào trong với mọi người, MinMin vẫn đang đánh nhau mà. Chắc là đang ở trong xe chờ tụi mình đấy.

    - Uh, chắc thế.

    Bốn người tiến lại phía sau xe. Họ mau chóng nhận ra lần cánh cửa đã mở. Vội vã xông vào trong.

    Người bí ẩn kia vẫn ngồi điềm tĩnh. ChangMin thì mê man trên băng ghế đối diện.

    - Anh làm gì ở đây. – Nòng súng lạnh ngắt đặt ngay thái dương người đó.

    - Anh đã làm gì ChangMin thế hả???? – Jaejoong hốt hoảng khi thấy ChangMin nằm bất động, anh tiến ngay đến chỗ ChangMin.

    - Từ từ đã nào – giọng người đó đều đều – bạn bè với nhau mà ghê thế. ChangMin bị sốt nên tôi đưa cậu ta về đây thôi, cho uống thuốc rồi, không sao đâu.

    - Anh là ai? Bạn bè gì với tụi tôi hả? – Junsu hỏi ngay, quả thật sự xuất hiện của một con người lạ hoắc thế này rất đáng nghi ngờ.

    - Cậu ngày càng đẹp trai ra đấy. Thật sự là không nhận ra tôi à?

    - Tôi đâu có quen anh.

    - Chán thật, cái thằng Junho này, bạn thân của nó mà nó không kể tí gì cả. Bạn bè kiểu đấy đấy.

    Junsu lùi lại phía sau, giọng ngỡ ngàng và cả mừng vui:

    - Bạn thân của Junho hyung? Chẳng lẽ.... chẳng lẽ.... anh là.......... KIM KI BUM?

    END PART 3.

    thanh_nhan46
    avatar
    thanh_nhan46
    ICharm Members
    ICharm Members


    Tổng số bài gửi : 34
    Points : 50
    Reputation : 6
    Join date : 07/08/2012

    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by thanh_nhan46 Tue Aug 07, 2012 6:00 pm

    PART 4.

    Trước tiên hãy cùng quay về 10 năm trước nhé

    Flash back

    - Em đã bán được tờ báo nào chưa?
    - Chưa bán được tờ nào cả hyung ơi. Hôm nay trời cứ mưa suốt thôi.

    - Cũng không biết thế nào nữa. Không bán được hết thì về thể nào ông ta cũng cho một trận. Cái lão già độc ác ấy.

    - Nhưng cũng nhờ ông ta mà hai anh em mình mới sống được.

    - Sống cái gì. Ông ta nhặt chúng ta từ ngoài đường rồi bắt chúng ta làm việc ấy chứ. Ngoài đường chết đói đã đành, về đó cũng chết đói, còn bị đánh nữa cơ. Tay em thế nào rồi, còn đau không?

    - Cũng bớt rồi anh ạ, bị đánh nhiều nên cũng quen rồi.

    - Tội nghiệp em của anh.

    Dưới mái hiên một ngôi nhà nhỏ, có hai đứa trẻ đang ôm nhau và.... khóc. Tiếng khóc nức nở hòa lẫn tiếng mưa. Cuộc đời là như vậy mà, đôi lúc mệt mỏi, đau khổ, nhưng rồi sẽ có ngày lại có tiếng cười. Số phận tuy đôi khi có nghiệt ngã, nhưng ông trời chả khi nào bất công quá cả.

    .........................................


    - Cháu bé ơi, bán cho ta tờ báo nào.

    - Dạ đây ạ. – Cậu bé chạy nhanh đến chỗ người đàn ông đang ngồi trong quán cà phê. – Bác lấy tờ báo nào ạ?

    - Cho ta tờ Nhật báo Seoul.

    Cậu bé mau chóng lấy trong xấp báo dày ra một tờ báo rồi đưa cho người đàn ông kia.

    - Của bác đây ạ. 2000 won.

    - Đây. – Người đàn ông đưa cho cậu bé tờ 10000 won còn thơm mùi mực. – Cháu không cần trả lại đâu. Cứ con như là món quà cho cháu, cậu bé dễ thương. – Nói rồi ông đưa tay véo má cậu.

    - Cháu ... cháu cảm ơn bác.

    - Không có gì đâu!



    - Anh hai ơi.................. anh ai ơi............... – Cậu bé chạy nhanh về phía một cậu bé khác, cũng cầm xấp báo trên tay, đang đứng ở góc đường.

    - Có chuyện gì vậy?

    - Anh coi em có gì này. – Cậu bé chìa ra tờ 10000 won

    - Em bán được báo à?

    - Vâng. Bán được có một tờ thôi nhưng bác kia cho tới tận 10000 won. 2000 để đấy đưa cho ông Dee Wook, còn lại thì chúng ta mua cái gì nhá. Dù sao ông ấy cũng không biết mà.

    - Em hôm nay gan thật nha. Nhưng.... mua cái gì được?

    - Anh đi với em. – Cậu bé kéo tay cậu bé lớn kia đi, đến một hàng bánh mì nhỏ.

    - Cô ơi, cô bán cho cháu một ổ bánh mì kẹp thịt nhé cô. – Cậu bé hớn hở.

    Cầm ổ bánh mì trên tay, cậu đưa cho anh mình.

    - Anh ăn đi.

    - Sao em không ăn?

    - Sáng em ăn được bát cơm nguội rồi còn anh thì chưa được ăn đúng không. Anh ăn mau đi rồi còn đi bán nữa chứ.

    - Anh không đói mà. Em ăn đi.

    - Không! Anh phải ăn đi, em không biết đâu. Tiền này người ta cho em, em có quyền quyết định. – Cậu bé cương quyết.

    - Thôi được rồi.... – Cậu bé lớn hơn đưa tay lấy ổ bánh mì – Cảm ơn em........

    - Em là em của anh cơ mà.

    Hai đứa trẻ cười tíu tít, nắm tay nhau chạy nhảy suốt con đường. Báo còn chưa bán hết, nhưng chúng rất vui. Một bữa ăn hơn mọi ngày và hơn thế nữa, vì tình anh em thiêng liêng.

    Phía sau tiếng cười ấy, chúng không biết, có một người đã đi theo chúng từ sáng đến giờ.

    ...............

    - Hai thằng khốn nạn. Cả ngày mà mấy tờ báo bán cũng không xong.Chúng mày muốn chết hả? – Có tiếng quát giận dữ phát ra từ phía căn nhà nhỏ.

    - Chúng cháu xin lỗi.

    - Xin lỗi cái gì. Tao khổ công nuôi chúng mày, thế mà bảo đi bán mấy tờ báo cũng không bán được. Xéo đi, xéo ngay đi, khuất khỏi mắt tao. Chết ở đầu đường xó chợ nào thì kệ tụi bay.

    Một tiếng đóng cửa mạnh. Hai đứa trẻ bị đẩy ra ngoài.

    - Chúng ta đi đâu đây anh?

    - Không biết nữa. Giờ phải kiếm chỗ nào ngủ đã.

    Hai đứa trẻ đi ra khỏi khu xóm. Chúng chẳng mang theo gì cả, hay đúng nghĩa là chẳng có cái gì để mang theo. Chúng đi mãi, đi đến một con hẻm nhỏ vắng người, đang ngồi nghỉ thì có tiếng người vang lên.

    - Chúng mày làm gì ở đây?

    Hai đứa trẻ ngước mặt lên. Một lũ du côn đang đứng trước mặt. Đứa đứng đầu, mặt mũi dữ dằn cất giọng:

    - Chỗ này là địa bàn của tụi tao. Khôn hồn thì biến ngay.

    - Chúng tôi chỉ ngồi ở đây một tí thôi mà. Huống hồ đây đâu phải là của anh. – Đứa trẻ lớn hơn nói lại.

    - Á à... dám nói thế nữa à. Đây là chỗ của tụi tao, tụi tao nói thế đấy thì sao nào. Biến đi mau!

    - Chúng tôi cứ ở đây đấy thì sao.

    - Hay nhỉ. Thế thì bọn mày sẽ không sống nổi chứ sao.

    - Thôi mà anh, chúng ta đi đi. – Cậu bé giật tay anh mình.

    - Không được, không thể nhượng bộ được. – Nói rồi người anh quay sang bọn côn đồ - Thử thì đánh nhau coi.

    - Mới có tí tuổi đầu mà gan dữ nhỉ. Thích thì đại ca chiều.Tụi bay, xử bọn nó cho tao!

    Cả đám người xông vào đánh hai đứa trẻ. Đứa anh nhỏ nép lưng anh mình còn người anh thì ra sức chống cự. Quả thật một mà chọi với mấy chục thì xác xuất thắng chẳng được bao nhiêu. Cứ tưởng rằng hai đứa bé sẽ chết bờ chết bụi thật nhưng đã có một người xuất hiện.

    - Lớn mà ăn hiếp bé là không được đâu?

    - Ông là ai mà dám xen vào chuyện của tụi tôi?

    - Một người cậu không có tư cách được biết. – Người đàn ông đó đưa tay lên và bóp cổ tên cầm đầu.

    - Ư ư thả tôi ra.

    - Mày có chịu tha cho bọn kia không hả?

    - Được.... được... ông thả tôi ra đi.

    - Tha cho hai đứa bé kia cái đã.

    - Được...... tụi bay.......... tha cho chúng nó đi!

    - Biết vậy từ đâu tốt hơn không.

    Người đàn ông hất tên đó qua một bên và tiến đến chỗ hai đứa bé lúc này đang ôm lấy nhau.

    - Mọi chuyện ổn rồi, không sao nữa đâu.

    Cậu bé ló đầu ra khỏi người anh, nhìn người đàn ông kia và thốt lên.

    - Bác.... có phải bác là..........

    - Là người đã mua báo của cháu sáng nay đấy. – Người đàn ông ấy cười.

    - Sao bác lại ở đây lại còn cứu chúng cháu nữa.

    - Đứng dậy rồi bác kể cho nghe. – Ông đỡ hai đứa trẻ đứng dậy.

    Người đàn ông đi cùng hai đứa trẻ. Ông hỏi han đủ điều, từ tên, tuổi của chúng.

    - Hai cháu tên gì?

    - Cháu tên Junsu còn anh cháu tên Junho ạ.

    - Tên đẹp quá. Thế hai cháu bao tuổi rồi.

    - Cháu 14 tuổi, Junsu mới có 12 thôi.

    - 14 tuổi mà biết chăm cho em thế là được. Hai cháu có về nhà nữa không?

    - Không......- Giọng người anh trầm hẳn – Vốn dĩ từ trước đến giờ chúng cháu đâu có nhà.

    - Ta hiểu điều đó. Ta muốn đón các cháu về nhà ta, được chứ?

    - Thật không ạ? – Mắt hai đứa bé sáng hẳn lên.

    - Tất nhiên rồi.

    - Nhưng chẳng có điều gì dễ dàng như thế cả. Bác có điều kiện gì không? - Người anh hỏi.

    - Cháu hiểu chuyện quá. Bác chỉ muốn dạy dỗ các cháu cho đàng hoàng thôi. Bác thấy hai cháu đều có những tố chất tốt, nều không được bồi dưỡng thì uổng lắm. Bác hứa sẽ không đánh đập các cháu đâu, các cháu cũng không cần phải làm thêm gì cả, chỉ cần chăm chỉ và rèn luyện là đượ rồi.

    - Cụ thể là gì ạ?

    - Rồi các cháu sẽ biết.

    - Chúng cháu có thể biết tên bác không?

    - Cứ gọi bác là John được rồi.

    End Flashback.

    Các bạn biết được hai đứa bé đó là ai rồi đúng không, người em là Junsu còn người anh la Junho. Họ đã được John nhận về thế đấy. Sau này Junho được John đưa sang Nhật học còn Junsu ở lại với bốn người kia cho đến bây giờ. Junho cũng như Junsu, được đào tạo để trở thành một sát thủ, công việc của anh chủ yếu là bên Nhật Bản. Kể từ đó hai anh em chưa gặp nhau lần nào, chỉ nói chuyện qua điện thoại hay internet mà thôi. Cùng thực hiện nhiệm vụ với Junho thường là nhóm SJ, một nhóm sát thủ cũng ghê gớm không kém. Trong nhóm này có một người rất thân với Junho. Junho đã nhiều lần kể cho Su nghe về người này. Người bạn này không ai khác mà chính là Ki Bum.

    Quay trở lại chiếc xe của Yunho nhá.


    Junsu lùi lại phía sau, giọng ngỡ ngàng và cả mừng vui:

    - Bạn thân của Junho hyung? Chẳng lẽ.... chẳng lẽ.... anh là.......... KIM KI BUM?

    - Bây giờ cậu mới nhận ra tôi đấy hả.

    - Ôi, em không biết lại là anh, cho em xin lỗi. – Su nói và xông đến ôm Bum

    - Làm cái gì vậy? Bỏ ra đi.

    - Hóa ra anh là người quen của Junho, đáng nhẽ phải nói sớm chứ. – Yoochun thu súng lại.

    - Bum hyung, anh em sao rồi, anh em có qua đây không?

    - Không. Nó còn nhiều chuyện phải làm bên đấy.

    - Tiếc quá. Nhưng......... sao hyung lại xuất hiện ở đây?

    - Qua Hàn chơi, buồn qua đi dạo loanh quanh, đến đây và thấy ChangMin, cứu nó rồi đem nó vào đây, thế thôi.

    - Sao anh biết tên ChangMin?

    - Cùng một nhà hết mà, sao không biết được.

    - Anh đến đây một mình hay cùng ai?

    - À, đi cùng với HeeChul.

    - Thế hyung ấy đâu rồi?

    - Có việc phải làm nên đi, thế thôi.

    Cuộc nói chuyện đáng nhẽ còn dài thì có tiếng JaeJoong vang lên:

    - Kệ hai người nói chuyện ra sao. Ki Bum, tôi không biết anh thân thế nào với Junho, nhưng anh cứu ChangMin kiểu gì mà để vai nó chảy máu thế này hả???????????????

    - Cái gì? – Ki Bum nhảy dựng lên, nhảy qua chỗ của Min. Jae đang đỡ Min.

    - MinMin bị làm sao?

    - Nó bị thương ở vai đây này. Máu thấm cả áo. Anh cứu người kiểu đó đấy nhỉ. – Jae liếc Bum.

    - Thôi chết rồi, hồi nãy không để ý. Để xem nào. – Bum đang tính kéo Min dậy và cởi áo cậu ra thì bị Jae ngăn lại.

    - Anh làm cái quái gì thế. Đừng có mà động đến Min của tụi tôi.

    - Tôi chỉ muốn xem vết thương có nặng không thôi.

    - Anh yên tâm đi. Chắc không sao đâu. – Yunho lúc này mới bước đến, vỗ vai Bum. – Jae à, cậu đừng lo lắng quá, vế thương sẽ ổn thôi.

    - Tôi bất cẩn quá.

    - Anh cứu được ChangMin là mừng rồi. Dù sao cũng cám ơn anh. Thôi, tôi lên lái xe, anh ở đây nhé.

    Yunho nói rồi bước ra khỏi xe, lên ghế trước, kể ra thì có mỗi Yunho là giữ bình tĩnh được nhỉ.

    - Bum hyung, kể cho em nghe về anh Junho đi. – Su lại sáp lại gần Bum.

    - Min bị thương thế liệu có sao không nhỉ?

    - Bum, kể cho em nghe đi, dạo này em cũng ít nói chuyện với Junho hyung.

    - Máu chảy nhiều thế cơ mà. Mong là ổn.

    - Ơ, Bum hyung, anh làm gì vậy? Em đang hỏi anh về Junho mà.

    - À... ừ..,. cái thằng Junho đó hả............

    Câu chuyện dài....

    Cuối cùng cũng đến nơi. Jae dìu ChangMin vẫn đang mê man xuống, ChunSuBum cũng xuống theo.

    - Thôi, tôi cũng phải về rồi. Đến đây thì không lo gì nữa.

    - Anh lên trên phòng tụi em nói chuyện tí đã. – Su nói.

    - Phải đấy, anh cũng nên lên trên đó với tụi tôi chứ. Vẫn chưa nói chuyện được gì nhiều. – Yunho cất tiếng.

    - Mọi người yên tâm. Rồi chúng ta sẽ gặp lại thôi. Tôi đi nhé. Tạm biệt!

    - Tạm biệt.

    Bum bỗng quay lại.

    - Nhớ chăm sóc ChangMin cho cẩn thận đấy.


    Chờ đến khi bóng Bum khuất xa, năm chàng trai của chúng ta mới đi lên phòng (chính xác là có bốn người đi thôi, còn Min thì được Jae dìu mà)

    - Anh ta làm gì mà quan tâm đến ChangMin thế nhỉ? – Jae thắc mắc

    - Cậu nghĩ nhiều quá đấy. Tớ thấy có gì đâu.

    - Tớ vẫn thấy có cái gì đó hơi lạ....

    - Suy nghĩ nhiều làm gì.

    Cuối cùng mọi người cũng có mặt ở tầng 2512. Ho đang tính mở cửa tì dừng lại. Tiếng ChangMin thều thào.

    - Tami, Tami ..... đang ...... ngủ ......... trong ............ phòng.............. em.......

    Nói rồi cậu lại gục đi trên vai Jae.

    - Cất hết súng dao đi. Nhanh lên.

    END PART 4.

    Rồi chúng ta sẽ gặp lại thôi.

    Ừ, rồi sẽ lại gặp thôi. Có duyên thì sẽ gặp. Trái đất này tròn mà, huống hồ...................

    thanh_nhan46

    Sponsored content


    [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK) Empty Re: [Long fic - K] DAY - NIGHT (DBSK)

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Thu May 16, 2024 6:51 am