[img]
Mắt nghiêng nghiêng bên cửa
Gió vờn chuông, đung đưa
Lẳng lặng nghe kể chuyện ngày xưa
Thẫn thờ mơ, giờ có chăng còn nữa?
.
.
Gặp anh, em thấy trong mắt long lanh có lửa
Anh bước ra từ ngày đông ấm đỏ
Mang trên môi nụ cười vương hơi gió
Rạo rực trong tim đầy ắp bao ước mơ.
.
.
Rồi hè định mệnh, khi em thấy bước chân xa
Em đã mong đây chỉ là giấc mơ kì lạ
Nhưng khi nắng tan trong cơn mưa mùa hạ
Em nghe mưa thổn thức: “Là chia li…”
.
.
Ra đi, buồn đọng trong mắt đen sâu
Còn lại, khóc rồi nước mắt ai lau?
Em nhòe ướt trong bỏng gắt buốt đau
Khoảng không im lặng, đỏ một màu thấm đẫm.
.
.
Mưa ngừng rồi
Mà sao nước mắt chẳng ngưng?
.
.
Nụ cười nhẹ, lấp lánh giữa hơi sương
Anh kể chuyện tiệm cà phê bé nhỏ
Có Kiết Xu – thủ lĩnh, có Ba Chỏm – nhân viên
Có Dép Hai Quai thích tiêu tiền
Có Cá Heo hay cất giọng the thé
Có Cháy ham ăn giỏi chạy lẹ
Có đủ cay đắng ngọt bùi yêu thương
Lúc như cà phê bỏ nhiều đường
Lúc lại mơ màng đăng đắng vấn vương
Lúc ồn ào trò chuyện huyên thuyên
Lúc im ắng đến lặng người trong gió…
Có nỗi nhớ thương đến khi xa mới bày tỏ
Có kỉ niệm lưu mãi trong sóng sánh ngọt ngào
.
.
Anh nhìn lá phong rơi ngoài cửa sổ
Một lá... – anh đếm – là một ngày xa
Thu xào xạc, phong nhuộm đỏ góc trời
Hương cà phê vẫn thoảng
Mà người giờ còn ở bên ta?
.
.
Em bảo: “Vững tin đi!”
Anh cười: “Sao khó quá!”
Em bảo: “Dù còn bao chông gai nghiệt ngã
Quyết tâm, rồi sóng gió sẽ qua.”
.
.
Anh nghiêng đầu, “Đường còn dài dằng dặc
Mạnh mẽ mãi, liệu có được chăng?”
Em đáp trong nhàn nhạt nắng giăng
“Biển đỏ bên anh, cười lên, đừng lo lắng!”
.
.
Em nói: “Cass yêu anh, là mãi mãi…”
Anh trầm ngâm, “Khi xa, còn mấy ai ở lại.”
Em đặt tay lên tim, đáp không ngần ngại
“Cass thật yêu anh, sẽ mãi cùng anh đồng hành”
.
.
Ngày mai nếu gió ngừng thổi
Ngày mai nếu mây ngừng trôi
Ngày mai nắng đến nơi xa xôi
Ngày mai mưa biến tan trong biển trời
Em vẫn sẽ nắm tay anh không rời
Đi qua giá lạnh, bước qua tuyết rơi
Qua bão giông, qua nghiệt ngã chơi vơi
Hướng về nơi xa, nơi ánh dương lan tràn đất rộng.
.
.
Em giữ trong tim nụ cười sáng ngời
Em lưu tâm trí ánh mắt đầy yêu thương
Em đi qua khát vọng, qua cả đau thương
Mạnh mẽ cùng anh bước đến cuối con đường!
.
.
Gió đi nhặt từng mảnh ghép
Đem đặt nơi cánh cửa không bao giờ khép
Tháng năm qua, nỗi đau qua
Cửa vẫn mở bung, chờ đón anh trở về
.
.
Mây hồ nghi: “Liệu chăng có thể?”
Em vươn tay
Gió khẽ chạm hơi thở
“Vì em đổi đợi chờ lấy hai chữ: bên nhau”
.
.
Nắng lang thang đem nhạc ngân vang
Em cười tươi thì thầm thật chậm
Anh vòng ôm khẽ xiết dịu dàng
“Đừng quá nghĩ suy
Vì màu đỏ ấy theo đi
Như chưa hề có cuộc chia li, mãi mãi …”
Mắt nghiêng nghiêng bên cửa
Gió vờn chuông, đung đưa
Lẳng lặng nghe kể chuyện ngày xưa
Thẫn thờ mơ, giờ có chăng còn nữa?
.
.
Gặp anh, em thấy trong mắt long lanh có lửa
Anh bước ra từ ngày đông ấm đỏ
Mang trên môi nụ cười vương hơi gió
Rạo rực trong tim đầy ắp bao ước mơ.
.
.
Rồi hè định mệnh, khi em thấy bước chân xa
Em đã mong đây chỉ là giấc mơ kì lạ
Nhưng khi nắng tan trong cơn mưa mùa hạ
Em nghe mưa thổn thức: “Là chia li…”
.
.
Ra đi, buồn đọng trong mắt đen sâu
Còn lại, khóc rồi nước mắt ai lau?
Em nhòe ướt trong bỏng gắt buốt đau
Khoảng không im lặng, đỏ một màu thấm đẫm.
.
.
Mưa ngừng rồi
Mà sao nước mắt chẳng ngưng?
.
.
Nụ cười nhẹ, lấp lánh giữa hơi sương
Anh kể chuyện tiệm cà phê bé nhỏ
Có Kiết Xu – thủ lĩnh, có Ba Chỏm – nhân viên
Có Dép Hai Quai thích tiêu tiền
Có Cá Heo hay cất giọng the thé
Có Cháy ham ăn giỏi chạy lẹ
Có đủ cay đắng ngọt bùi yêu thương
Lúc như cà phê bỏ nhiều đường
Lúc lại mơ màng đăng đắng vấn vương
Lúc ồn ào trò chuyện huyên thuyên
Lúc im ắng đến lặng người trong gió…
Có nỗi nhớ thương đến khi xa mới bày tỏ
Có kỉ niệm lưu mãi trong sóng sánh ngọt ngào
.
.
Anh nhìn lá phong rơi ngoài cửa sổ
Một lá... – anh đếm – là một ngày xa
Thu xào xạc, phong nhuộm đỏ góc trời
Hương cà phê vẫn thoảng
Mà người giờ còn ở bên ta?
.
.
Em bảo: “Vững tin đi!”
Anh cười: “Sao khó quá!”
Em bảo: “Dù còn bao chông gai nghiệt ngã
Quyết tâm, rồi sóng gió sẽ qua.”
.
.
Anh nghiêng đầu, “Đường còn dài dằng dặc
Mạnh mẽ mãi, liệu có được chăng?”
Em đáp trong nhàn nhạt nắng giăng
“Biển đỏ bên anh, cười lên, đừng lo lắng!”
.
.
Em nói: “Cass yêu anh, là mãi mãi…”
Anh trầm ngâm, “Khi xa, còn mấy ai ở lại.”
Em đặt tay lên tim, đáp không ngần ngại
“Cass thật yêu anh, sẽ mãi cùng anh đồng hành”
.
.
Ngày mai nếu gió ngừng thổi
Ngày mai nếu mây ngừng trôi
Ngày mai nắng đến nơi xa xôi
Ngày mai mưa biến tan trong biển trời
Em vẫn sẽ nắm tay anh không rời
Đi qua giá lạnh, bước qua tuyết rơi
Qua bão giông, qua nghiệt ngã chơi vơi
Hướng về nơi xa, nơi ánh dương lan tràn đất rộng.
.
.
Em giữ trong tim nụ cười sáng ngời
Em lưu tâm trí ánh mắt đầy yêu thương
Em đi qua khát vọng, qua cả đau thương
Mạnh mẽ cùng anh bước đến cuối con đường!
.
.
Gió đi nhặt từng mảnh ghép
Đem đặt nơi cánh cửa không bao giờ khép
Tháng năm qua, nỗi đau qua
Cửa vẫn mở bung, chờ đón anh trở về
.
.
Mây hồ nghi: “Liệu chăng có thể?”
Em vươn tay
Gió khẽ chạm hơi thở
“Vì em đổi đợi chờ lấy hai chữ: bên nhau”
.
.
Nắng lang thang đem nhạc ngân vang
Em cười tươi thì thầm thật chậm
Anh vòng ôm khẽ xiết dịu dàng
“Đừng quá nghĩ suy
Vì màu đỏ ấy theo đi
Như chưa hề có cuộc chia li, mãi mãi …”
Written by thanh_nhan46
Note: 2 câu cuối của bài thơ là viết dựa theo hai câu thơ trong Cuộc chia li màu đỏ (Nguyễn Mỹ), câu chuyện anh kể là câu chuyện dựa trên W longfic của Chika_Clover. Ảnh dùng trong bài lấy từ Internet.