Title: Máu
Author: Bu Hâm
Repost-er: Yuki Jung
Category : yaoi, sad ...
Pairing: YunJae
Rating : MA
Length: oneshot
Summary : Hắn không sống vì máu, nhưng ... hắn thích cảm nhận nó. Cảm nhận cái chất lỏng đỏ mọng đó một cách từ từ và chậm rãi. Điều đó làm hắn cảm thấy mình được sống thêm một lần nữa.
Disclaimer: Yun thuộc về Jae và Jae là của Yun ... điều đó mãi mãi không thay đổi dù cho au có cố gắng muốn họ thuộc về mình đi chăng nữa ...
Warning: reader nào thật sự không chịu nổi Yaoi thì làm ơn click back, au không chịu bất cứ một comt nào về vấn đề này ...
Per:
Hắn đang cười, một nụ cười của quỷ pha lẫn một chút hạnh phúc. Hạnh phúc? Cái từ này nghe lạ quá, thật sự là rất lạ với một người như hắn, nhưng bây giờ hắn không còn biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của hắn bây giờ. Nó rạo rực một cách bất ngờ, bao lâu rồi hắn đã không cảm nhận được cái cảm xúc này? Vô cảm, hắn sống vô cảm đã bao nhiêu năm nay vậy mà bây giờ hắn đang rung động. Khoé miệng bỗng nhếch nhẹ lên ...
Cúi đầu xuống, một thiên thần đang nằm gọn trong lòng hắn, trớ trêu thay, một ác quỷ như hắn lại muốn níu giữ cái thiên thần này lại, muốn thiên thần là của riêng mình hắn. Trớ trêu biết mấy ...
-Yunho ... chuẩn bị đi, Kangin vừa mới báo cáo về, em mà không đi là sẽ có chuyện đấy - Heechul gọi hắn, là anh họ hắn, Heechul không muốn hắn gặp phải một vấn đề gì cả ... kể cả mặt tình cảm. Đã 3 ngày rồi, từ khi hắn bế cái con người kia về, hắn đã ở lì trong phòng 3 ngày để chăm sóc cho người đó. Đây không phải là em họ của Heechul, không phải hắn. Người đứng đầu và không bao giờ nhân nhượng vì bất cứ thứ gì. Không phải Jung Yunho mà anh biết. Có phải hắn đang thay đổi?
-Em ra đây - hắn nói bằng giọng trầm, đậm chất mùi thù hận. Hắn sống trong thù hận, chỉ có hai chữ đó mới giúp hắn sinh tồn, chỉ có hai chữ đó mới giúp hắn không phải hối tiếc hay nhận ra lỗi lầm của mình. Hai từ đó đi với hắn suốt cuộc đời như lớp mặt nạ cho hắn, che giấu cho hắn cái con người có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Hắn mệt mỏi nhưng hắn không gục ngã, hắn phải đứng vững đến khi hắn đạt được ước vọng cuối cùng, ước vọng của pama hắn trao lại. Hắn không phải là một con người thủ đoạn nhưng cuộc sống bắt hắn phải sống bằng cách này. Một là người chết hai là hắn chết, mọi việc đều đã được định sẵn, nhưng còn việc này ... việc hắn tìm được một thiên thần giữa cái chốn nhân gian dơ bẩn này có phải là điều mà Thượng Đế muốn. Ngài muốn hắn dừng lại, hay đây chỉ là cái chướng ngại vật do ngài tạo ra...
Đặt thiên thần xuống một cách nhẹ nhàng, đã 3 ngày rồi mà thiên thần vẫn nhắm mắt, chẳng lẽ thiên thần không muốn nhìn thấy một ác quỷ như hắn, một ác quỷ cũng do Thượng Đế tạo ra như thiên thần vậy. Đứng dậy, hắn phải giải quyết việc này, hắn sẽ trở về bên thiên thần và đợi chờ thiên thần của hắn mở mắt, hắn muốn người đầu tiên thiên thần nhìn thấy là hắn... Quay đầu lại trước khi đóng cánh cửa lại, hắn lại mỉm cười, một nụ cười thật nhất mà hắn đã đánh mất sau bao nhiêu năm.
Tại quán bar Mirotic ...
Bước xuống chiếc limous bóng láng, hắn lịch lãm, đẹp đẽ mà cũng chẳng kém phần nguy hiểm, chỉ là tuỳ vào nhận xét của từng người thôi. Những cô gái đi ngang qua hắn đều phơi bày ra bộ mặt đẹp nhất của mình, mong được một người như hắn để ý. Nực cười, mong muốn của mấy nhỏ đó sẽ ra sao nếu biết con người hắn đã vướng bẩn vì máu. Hắn yêu máu, không phải vì nó có màu đỏ hay hương vị của nó, hắn yêu máu khi hắn cảm nhận nó. Cảm nhận tất cả bằng trái tim đóng băng của hắn.Máu giúp hắn nhận ra mình là ai và sống vì cái gì, hắn tự hỏi nếu không cảm nhận được mùi vị đó thì bây giờ đó còn có phải là hắn không? Nhếch nhẹ khoé môi, hắn biết mình trông như thế nào trong mắt phụ nữ, một người đàn ông thành đạt và có tất cả, nhưng bọn họ đâu bao giờ nhìn thấy hắn thật sự, và cũng sẽ chẳng ai có thể thấy được ...
- Chúng ta đi chứ - Heechul lên tiếng. Anh luôn đi theo hắn trong mọi phi vụ và chưa bao giờ rời bước khỏi hắn, tuy là anh họ nhưng anh cũng được xem là người tình của hắn trong cái thế giới này, anh đẹp, một thiên thần với đôi cánh màu đen, là bông hoa đẹp nhất của thế giới ngầm, đến con gái còn phải ganh tị với sắc đẹp trời phú của anh.Nhưng có một người chưa bao giờ nhìn anh cả ... là hắn. Anh yêu hắn mặc dù biết mình không có quyền được ở bên cạnh hắn, nhưng anh vẫn yêu, yêu một cách mù quáng! Anh có thể làm tất cả, tất cả mọi việc vì hắn, kể cả cái chết. Nhưng thế thì đã sao? Hắn không yêu anh và hắn chưa bao giờ nhìn thấy anh, vì hắn không bao giờ quay đầu lại, anh biết vì sao hắn luôn chỉ bước mà không biết dừng, hắn sợ, hắn sợ khi hắn quay đầu lại sẽ thấy nó. Cuộc đời dính đầy tội lỗi và những giọt máu và nước mắt mà hắn đã cướp đi. Có thể hắn thích nhìn chúng hoà quyện với nhau, nhưng đó cũng là nỗi đau của hắn, hắn thích cảm nhận nhưng không dám nhìn lại, một con người khó hiểu và hắn cũng chả muốn ai hiểu mình. Anh hiểu hắn? Anh đã đi theo hắn bao nhiêu năm nay nên anh hiểu, nhưng đó chỉ là một phần , chỉ một phần nhỏ trong con người của hắn còn dường như tất cả hắn đều che dấu, che dấu bằng cái con người hắn tạo ra lúc này, cái con người mà anh đang đứng cạnh bên ...
- Ừm - hằn gằng nhẹ, lời nói của hắn chưa bao giờ có quá nhiều từ nhưng đủ để cho đối phương hiểu và tuân theo.
Bước vào quán bar cùng Heechul. Ánh đèn cứ nhấp nhô theo điệu nhạc, dòng người cứ chôn mình vào khoái cảm do chính mình tạo ra, hắn khinh bỉ tất cả, ai cũng đều có lí do khi bước vào đây. Nơi đây không chỉ để ăn uống vui chơi mà nơi đây còn là chỗ để giải toả, một cách xả stress quái dị...
"Rầm"
Đạp đổ cái bàn, tiếng nhạc vẫn không dứt, khoái lạc dường như quá nhiều để người ta có thể nhìn thấy xung quanh, để người ta có thể cảm nhận mọi thứ.
"Pằng"
Tiếng súng khô khốc vang lên, nó mang theo sự tức giận vào trong viên đạn, ai kêu đồ vật không thể cảm nhận? Nó sẽ biểu cảm theo tất cả những gì mà người dùng nó muốn thể hiện. Tiếng nhạc dứt hẳn, những con mắt đang chĩa về hắn, một số người thì hoảng sợ bỏ chạy, lũ hèn. Còn một số người thì đứng đó ... chờ đợi.
- Ầy, Jung Yunho nổi tiếng lại có mặt tại quán bar này thật sự rất vinh dự cho tôi T.O.P này quá - một người thanh niên bước ra từ sau quầy bar, với khuôn mặt nam tính chàng nở một nụ cười nhẹ. Diễm phúc? Có thể nói như vậy. Vì một người như Jung Yunho phải tự mình đích thân đến đây là một chuyện lạ nhưng sao chàng vẫn cảm thấy hãnh diện. Hãnh diện chứ sao không, được chính thiếu gia họ Jung hạ giá thì có phải người đó phải rất nguy hiểm không? Không cần gì nhiều chỉ cần muư mô một tí, nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả ....
- Im đi, tụi bay - Heechul gằng giọng nói, dứt lời, một đám người cùng với những con dao sáng loáng xuất hiện, người của hắn luôn vậy, không bao giờ xài súng trong những cuộc thanh trừng điều đó làm mất đi tính nguy hiểm trong trò chơi.Và người của hắn cũng chẳng phải vừa đều là những người do hắn tự chọn lọc và huấn luyện, nhưng ... hắn không bao giờ để những người bên cạnh hắn giống hắn,một Jung Yunho trên thế giới này là quá đủ rồi. Biết nghĩ cho người khác mà cứ như là đang tự nghĩ cho bản thân vậy ...
- Từ từ đã nào - thấy ánh sáng loé lên từ những con dao, đúng là Jung Yunho, hắn và cả những sát thủ của hắn đều cùng một giuộc, T.O.P biết là cũng chả sống được qua đêm nay, nhưng khi đã bước đi thì sao có thể quay đầu lại được? - người đâu - la lên một cách dõng dạc, xé tan cái không khí chết chóc.
Đám người áo đen bước ra, kéo theo một cái xác, một thân thể như rã rời nhưng vẫn sống , chỉ khi con người này con sống thì mới có thể tiếp tục được cuộc chơi ...
Thiên thần ... ý nghĩ loé lên đầu hắn ngay khi nhìn thấy bóng người đó. Một thiên thần đang ở đây, nhưng cậu không ở bên hắn mà lại trong tay một người khác, nhìn người đó đã làm gì cậu kìa... !!! Một tiếng trước hắn còn thấy cậu mặc bộ đồ màu trắng nhưng bây giờ ... nó không chỉ là màu trắng nữa... không còn.!!! Một màu đỏ chiếm lấy thân thể cậu, đau, nực cười, hắn đau khi thấy màu đỏ của máu bao vây lấy cậu, vậy mà hắn nghĩ hắn thích màu máu lắm, hắn nghĩ khi cậu mở mắt hắn sẽ nhuộm cái màu đó lên người cậu, một thiên thần ...
- Quen chứ? - T.O.P lên tiếng - một khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết, một thiên thần ở chốn nhân gian - vừa nói T.O.P vừa vuốt nhẹ khuôn mặt cậu - biết người này tên gì chứ? - nhìn Yunho, thấy hắn vẫn vậy, không một chút cảm xúc, cuộc chơi này thật là thú vị mà ...- cậu ta tên Kim Jaejoong, cái tên đẹp lắm đúng không, xứng đáng với một thiên thần - T.O.P cười, nụ cười mãn nguyện, đây có thể là điều mà hắn thấy tâm đắc nhất trong suốt cái cuộc đời này - gọi thiên thần dậy đi anh em .
Dứt câu, một xô nước được dội lên người cậu, cơn lạnh ôm lấy cậu, cái áo mỏng bết dính lại để lộ những đường cong hoàn hảo của cơ thể hoàn mĩ và có một người như đang bị cắt từng miếng thịt khi thấy cảnh tượng đó. Nực cười, hắn đau vì người khác? Hắn còn chả đau khổ cho cái số phận ngiệt ngã của mình. Vậy mà giờ đây hắn đang đau, đau vì một ai khác. Hắn điên rồi, thật sự hắn điên rồi!! Vẫn đứng đó, vẫn dáng vẻ đó, hắn không muốn biểu cảm cho người khác thấy, thấy hắn đang vì một ai đó. Đôi mắt một mí dừng lại khi thấy con người mỏng manh kia đang từ từ tỉnh dậy sau giấc ngủ lâu ngày. Đôi môi đỏ mọng như son hé mở một cách quyển rũ. Những giọt nước từ mái tóc bết bệt hoà với khuôn mặt trắng trẻo làm tăng độ dâm đãng đến đáng sợ. Đây dường như không phải là thiên thần của hắn nữa mà nó còn mang một đôi cánh màu đen, đôi cánh của sự quyễn rũ ...
"Xoẹt"
"Rầm"
Mọi việc diễn ra nhanh chóng khi tay hắn đã ra nhát dao đầu tiên, mọi người còn nán trong quán đều đã gục dưới tay hắn và người của hắn. Đến gần con người kia, hắn mỉm cười, thiên thần tỉnh rồi và hắn cũng chẳng thể nào chịu nổi khi nhìn thấy thân hình này. Bế thiên thần trên tay, cậu là của hắn và sẽ chẳng có gì cản trở điều đó.
- Em đi đâu - Heechul hỏi khi thấy Yunho bước đi. Anh thua rồi, thua ngay từ lúc đầu, anh chưa bao giờ thắng cả nhất là trong việc tình cảm. Yêu một người phải chăng là quá khó? Hay đó chỉ là cái cớ để người đời trốn tránh nó.
- Từ đây cho tới mai không được ai tới gần phòng em - dứt câu hắn đi mất hút, để lại một con người vẫn đứng đó. Hắn quên cả việc cảm nhận hương vị của máu sau những cuộc thanh trừng nữa, đây không phải hắn. Anh cười, nụ cười cay đắng pha một chút hạnh phúc. Cuối cùng anh vẫn thua ...
Mở to con mắt, cậu tỉnh rồi, và bây giờ cậu đang nằm trên giường, cậu không biết tại sao mình lại ở đây, cậu có rất nhiều câu hỏi và chả ai trả lời cho cậu cả, không một ai, chỉ một mình cậu với màu đen của bóng đêm.
"Cạch"
Mở cánh cửa, mỉm cười khi thấy cậu đang nhìn mình, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cậu đẹp thật, là người đẹp nhất mà hắn từng thấy, không một chút tì vết hay son phấn. Cậu luôn vậy? Một tạo hoá hoàn hảo của Thượng Đế. Đến gần cậu, cậu vẫn mở to mắt mà nhìn hắn, một con mắt đẹp, nó to và sáng nhưng không kém phần sắc sảo.
"Cậu là của tôi"
Dứt câu nói hắn liền cứơp lấy đôi môi cậu, không cho cậu trả lời vì hắn sợ, hắn sợ cậu sẽ phủ nhận điều đó.
Bất giác bị hắn nuốt trọn lấy đôi môi, cậu khó khăn dùng tay đẩy hắn ra, hắn quá nặng để cậu có thể làm vậy ... giữ lấy hai bàn tay không an phận, hắn tiến nụ hôn vào sâu hơn, dùng lưỡi của mình mạnh bạo tách khoang miệng cậu ra để có thể tiến vào. Hắn sục soạng khắp khoang miệng cậu, đôi môi này còn ngon hơn cả những giọt máu đỏ tươi nữa, hắn nghiện mất thôi. Thả lỏng theo hắn, nếu cậu còn chống cự chắc cậu chết mất, rụt rè cái lưỡi của mình, cậu không biết mình đã kích thích hắn như thế nào đâu ... Ngọt, nó ngọt quá!! Miệng của một người như hắn cũng ngọt vậy ư? Cậu nghiện mất cái cảm giác đôi môi hắn mất thôi, cậu thật sự nghiện mất thôi.
Rùng mình khi cảm nhận được một bàn tay đang lần mò nơi thân thể mình, cậu cố đẩy hắn ra khi một cánh ta được giải thoát nhưng điều đó là không thể khi một con gấu như hắn đang ... nằm đè lên người cậu. Nhắm mắt lại chờ đợi mọi việc, cậu có thể làm gì ngay lúc này? Không gì cả, cậu chỉ có thể để hắn dẫn dắt mình đi như một con cún mà thôi.
Luyến tiếc dứt làn môi kia ra, hắn mỉm cười khi thấy cậu đang cố hớp lấy từng miếng không khí qua bờ môi đỏ mọng kia. Hôn nhẹ lên làn môi đó hắn kéo những nụ hôn xuống cổ và tận thưởng làn da mềm mại mà tươi mát đó. Lạ quá, cái hương vị này còn ngon hơn cả máu, ngon hơn cả mọi thứ hắn đã từng nếm qua. Hắn cứ tưởng chỉ có máu mới giúp hắn cảm nhận được ... nhưng không, cậu xuất hiện và mang lại cho hắn cái khoái cảm này ...
- Ư... ư ... thôi đi ... ngừng lại đi ... - nói một cách khó nhọc, hắn đang làm cậu cảm nhận được khoái lạc, không được, hắn là con trai và cậu cũng vậy, nhất định không được ... nhưng suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ khi cậu cảm thấy một bàn tay luồn vào áo mình ... nó mang hơi ấm, một hơi ấm mà cậu chưa bao giờ cảm nhận, chắc cậu nghiện mất thôi ...
Xé toạc đồ cậu ra một cách dễ dàng, hắn tận hưởng thân thể cậu bằng chính con mắt mình, một thân hình tuyệt đẹp, cúi xuống và lôi cậu vào một nụ hôn sâu bàn tay hắn không yên phận mà chu du khắp thân người cậu làm cậu khẽ rùng mình nhưng khoái cảm lại cao trào hơn. Quàng tay ôm chặt hắn khi cảm thấy lạnh hơn, thân thể này thật ấm áp làm sao, hắn ấm áp quá !!! ...
- Hừ .. - rên nhẹ khi " thằng nhóc " của cậu nằm gọn trong bàn tay hắn, đúng là con quỉ của thế giới ngầm mà, hắn làm cho cậu phát điên khi di chuyển bàn tay một cách điêu luyện, hắn làm cậu điên lên mất thôi !! ...
Mỉm cười khi nhận được những tiếng rên và cảm nhận thấy " nó " của cậu đang cương lên một cách nhanh chóng, hắn chuyển dần nụ hôn xuống dưới ... nuốt trọn ...
Cảm thấy nóng ẩm bao quanh " nó ", cậu ngẩng đầu dậy thì thấy hắn đang nuốt trọn lấy " nó " . Dùng tay đẩy mạnh hắn ra nhưng cũng vô ích, càng đẩy hắn càng dùng tay kéo hông cậu về phía hắn ... nhưng ... cậu sắp ra rồi ... không được nhất định không được ...
- Hừ !!! - nuốt trọn mọi thứ, hắn không bỏ lỡ một chiến binh nào của cậu, nó nóng ẩm và ngọt đấy chứ [ em thì không thấy vậy ] ... mỉm cười nhìn cậu, lúc này đang trừng mắt lên nhìn hắn.Áp xuống môi cậu để hoàn trả lại, hắn thấy vui khi mặt cậu nhăn lại vì chính sản phẩm của mình ...
- Đồ khốn - cậu hằng giọng sau khi hớp được một miếng khí ...
Hắn không nói mà tiếp tục hôn cậu, bàn tay luồn xuống xoa bóp cặp mông tròn trịa ...
- A ... - cảm nhận được cái gì đó ở trong mình, cậu la lên, nó đau rát ...
Nuốt trọn những tiếng la hét của cậu, hắn không cần biết cậu đau hay không, hắn muốn cậu ngay bây giờ khi cảm thấy " cậu nhóc " của mình đang cương lên nhanh chóng [ giờ mới thấy động tĩnh ==" ]. Đút tiếp ngón thứ hai, cái lỗ của cậu chật ních, chật như chưa bao giờ được chật vậy, động đậy hai ngón tay để nới rộng cái chốn chật hẹp đó ra, đút tiếp ngón thứ ba, miệng vẫn đang hôn cậu nhưng hình như hắn cảm thấy được cái gì nóng ẩm ngay khuôn mặt ... cậu khóc rồi, thiên thần của hắn khóc rồi nhưng hắn không thể nào dừng lại được. Nhanh chóng nới lỏng ra và ấn cái của mình vào trong cậu, hắn ôm lấy khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau, hắn hôn lên trán cậu miệng thì thầm " thả lỏng, thả lỏng nào "
Thả lỏng theo lời hắn, cậu thấy khó chịu nơi cửa dưới quá, nói chung là đau lắm, thả lỏng thả lỏng nào ... cơn đau đi qua, mặc dù nó vẫn còn ... một tí thôi nhưng khoái cảm khi hắn ở trong cậu lại dâng lên, gật đầu như kêu hắn tiếp tục, cứ để yên vầy chắc cậu chết mất ...
Mỉm cười đẩy nhịp đầu tiên ...
Chiếc giường run lên theo điệu nhạc của ái tình ...
- Hừ - giải phóng toàn bộ ở trong cậu, hắn mệt mỏi gục xuống trong khi " nó " của hắn vẫn đang ở trong cậu ...
"Phập"
Tiếng tim ngừng đập, hơi thở đứt quãng ...
Một người ra đi trong khoái lạc ...
Một người lặng yên nhìn những giọt máu ...miệng mỉm cười, cuối cùng ông trùm họ Jung cũng chết, mà lại chết dưới tay một Kim Jaejoong như cậu ... chết dưới tay một kẻ như cậu có đáng không? Cậu giết người ta mà cậu hỏi có đang không? Nực cười, nhìn bàn tay mình, nước mắt bỗng nhiên rơi một cách vô thức ...
Cậu đang khóc ... khóc vì một người cậu hận suốt ngần ấy năm ... cậu khóc vì khi đã trả được thù cho cha mẹ ... nực cười ... cậu đang khóc, trái tim cậu đang đau.Cậu biết chứ, cậu biết cậu yêu hắn chứ, yêu người mình hận có phải là điều Thượng Đế muốn trêu đùa cậu? ...
Nhắm mắt mỉm cười , tay lần mò tìm kiếm một thứ gì đó ...
Tiếng súng khô khốc vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch ...
Hai con người khác nhau nhưng hoà quyện thành một dòng màu ...
Máu ... nó hữu hình mà như vô hình ...
Dường như không ai có thể cảm nhận được nó ...
Chỉ vì người ta thấy nó kinh tởm và gớm guốc ...
Nhưng có ai cảm nhận được sâu trong nó...
Một chút gì đó gọi là ... hương vị
End
Extra :
Kim JaeJoong cho dù là thể xác hay linh hồn đều thuộc về Jung YunHo và mãi mãi như vậy ... cho dù hắn có làm tổn thương cậu đến bao nhiêu đi chăng nữa ...
Diary Of Kim JaeJoong
Ngày... tháng ... năm ...
Lần đầu tiên viết nhật kí, biết tại sao không? Vì ta được nhìn thấy một người, một người thật hoàn hảo, nhưng hình như hắn có chút thần bí và một đôi cánh màu đen luôn đi bên mình, nhưng vẫn thích ngắm hắn lắm, vì hắn đẹp, đẹp như một bức tượng vậy, chỉ nhìn thôi mà đã quyết định mua quyển sách này về để mà nói về hắn rồi. Ôi, con tim này đang đập nhanh lắm đây này, nhưng mà ... mình với hắn đều là ... nam. Có khi nào mình được bên hắn không nhỉ, nghĩ lại thấy thật nực cười, một người như hắn sao có thể nhìn thấy một người như mình được. Nhưng thôi, cứ viết về hắn vậy... lần sau gặp hắn nữa sẽ viết nữa. Mến lắm ...
Ngày ... tháng ... năm...
Bất ngờ gặp được hắn, trên phố, hắn đi với ai ấy, ta không biết nữa, nhưng khuôn mặt đó hình như ám ảnh ta rồi, chắc phải đi thám thính ôi, bức tượng của ta ... à mà hình như ta nhìn thấy hắn cười nữa, nhìn mà, ôi, diễn tả sao bây giờ, ta thật sự rất muốn nhìn nụ cười của hắn, mặc dù nó hơi buồn ... có lẽ vậy. Nhưng hắn cười,đó là điều quan trọng. Có lẽ không ai để ý ngoài ta đâu, vì hắn chỉ nhếch nhẹ mà, tuy có thể buồn nhưng không phải khinh bỉ. Mà, hình như hắn không nhìn thấy ta, cảm thấy hơi ... một chút hụt hẫng. Có lẽ vậy, thôi, ta đi đây, umma gọi kìa, ta là ta yêu umma của ta nhất ấy.
Ngày... tháng...năm...
Hôm nay đi học về, thấy hắn,thấy hắn đi vào một quán bar,cũng mò vào mặc dù biết mình chưa đủ tuổi, nhưng may sao bọn đó ngốc thật khi ta chỉ cởi có cái áo khoác ngoài là vào trong được. Lần đầu vào bar, nó như thế nào ấy, ồn ào quá, nó không giống trong phim, cuồng nhiệt hơn và có cái gì đó hơn hẳn cả những gì mà phim chiếu. Và đây như một thế giới khác vậy, cái thế giới để người ta có thể chôn vùi một thứ gì đó ... một cái gì đó để người ta có thể quên đi. Nhưng ... hắn vào đây làm gì. Ta lần mò và đi theo hắn, nhưng biết gì không? Hắn đang ve vuốt một ả đàn bà, ta thật sự, chắc ta nên đi thôi. Nhưng... bàn chân ta không đứng lên nổi, hắn vẫn vô cảm như có cái gì đó ... hắn quay lại, ta chạy đi. Ta không muốn hắn thấy ta, thấy ta rồi sau này đi trên phố ta và hắn bất chợt gặp nhau thì như thế nào. Nhưng rồi ... trên đường về ta vẫn khóc, khóc vì cái cảnh hồi nãy ta chứng kiến, chắc ta bị khùng mới chui vào đó và rồi bước về trong nước mắt, có một chút gì đó nóng giận một chút gì đó hụt hẫng. Cái cảm xúc này, gọi là gì? ...
Ngày ... tháng ... năm ...
Hôm nay đi học về cùng Changmin và gặp hắn, hắn vẫn vậy, vẫn phong thái cũ nhưng dường như có chút gì đó mệt mỏi trong hắn, không biết hắn có sao không nữa nhưng mong là không, nhìn hắn gầy hơn đợt trước hay tại hắn mặc đồ rộng hơn.Ầy, mà cái chính là Changmin nhìn thấy đôi mắt ta nhìn hắn, Changmin nói ta đang yêu, chắc nó đùa, ta sợ yêu lắm, tại trên đời mấy ai có mối tình hoàn hảo nhỉ? Nên ta không muốn yêu và nhìn thấy cũng khá nhiều cuộc tình tan vỡ rồi nhưng ... chủ yếu là phim. Thôi, ngủ thôi, mệt lắm, và có một điều. Ta không yêu, và cũng chả muốn nếm trải nó đâu.
Ngày ... tháng ... năm ...
Hôm nay ta không được vui, biết vì ai rồi chứ, vì cái quyển này chỉ để viết về hắn thôi, ta biết tên hắn rồi Jung Yunho, một cái tên đẹp đúng không? Ta biết cái cảm giác của ta với hắn rồi, ta yêu rồi, nhưng ... hình như là quá trễ để nói điều này... Chiều nay ta thấy hắn đi với Park Yoochun, người đẹp nhất khối ta đấy, cậu ấy đẹp lắm, hơn cả con gái nữa kìa,ta thì chắc không bằng Yoochun rồi, ta xấu xí thế này cơ mà. Nước mắt ta lại rơi rồi, liệu có đáng không? Sao mày cứ chảy hoài thế hả nước mắt kia, mày không được chảy ra nghe chưa, chỉ là mày đem lòng thương người ta thôi mà,quên đi là được là được mà ...
Có một người không bao giờ yêu ...
Có một người chưa bao giờ biết ...
Yêu là đau khổ thật sự ? ...
Hay chỉ là cái cớ để người ta lấy ra để mà trốn tránh nó? ...
Đi tìm nó khi chính bản thân mình chưa bao giờ đánh mất nó ...
Nỗi đau có bao giờ đi chung với tình yêu? ...
Nó hiện hũư cùng tình yêu ...
Nó giúp cho tình yêu vững chắc ...
Nhưng ...
Có người lại từ bỏ ...
Vì nó quá xa để với tới ...
Hay chỉ là cái cớ để người ta tránh xa nó ...
Càng quên là càng nhớ ...
Hay cũng chỉ là một lí do để người ta không phải vứt bỏ đi cái kỉ niệm đó ...
Chỉ cần đứng lên ...
Một lần là chính mình ...
Và bước đi một cách vững chãi ...
Để tình yêu phải ghen tị và tìm đến ... đã có ai làm được?
Ngày ... tháng ... năm ...
Mất rồi, ta mất hết rồi, mất hết tất cả, cái hạnh phúc nhỏ nhoi cũng đã mất rồi, hắn, người ta yêu, đã cứơp đi, cướp đi tất cả... tất cả thuộc về ta, hắn lấy đi không thương tiếc. Vậy mà ... ta đã yêu hắn đấy. Đau quá, rát quá, ta có xứng khi sống trên cõi đời này không? Pama à, Jae nhớ pama, pama có nghe Jae nói không? Jae yêu hắn, người đã đưa pama ra khỏi Jae, Jae yêu hắn nhiều lắm pama à, Jae phải làm sao, Jae mệt mỏi lắm rồi, pama à, quay về và an ủi Jae được không? Jae cần pama.
Jung Yunho, hắn sẽ phải trả những thứ thuộc về ta,hắn phải trả, nhất định phải trả, nhưng ... ta yêu hắn, có thể nào, ta có thể nào bước đi cùng hắn, cùng hắn được không? Pama à, con bất hiếu khi đã yêu hắn nhưng bóng hình hắn trong con quá lớn,pama muốn gặp hắn không? Con sẽ dẫn hắn đi gặp pama và có cả con nữa. Cả nhà ta sẽ hạnh phúc bên nhau .. mãi mãi và mãi mãi nha pama
Quyển nhật kí đóng lại, một cái gì đó gọi là ... hồi ức
End Extra
Author: Bu Hâm
Repost-er: Yuki Jung
Category : yaoi, sad ...
Pairing: YunJae
Rating : MA
Length: oneshot
Summary : Hắn không sống vì máu, nhưng ... hắn thích cảm nhận nó. Cảm nhận cái chất lỏng đỏ mọng đó một cách từ từ và chậm rãi. Điều đó làm hắn cảm thấy mình được sống thêm một lần nữa.
Disclaimer: Yun thuộc về Jae và Jae là của Yun ... điều đó mãi mãi không thay đổi dù cho au có cố gắng muốn họ thuộc về mình đi chăng nữa ...
Warning: reader nào thật sự không chịu nổi Yaoi thì làm ơn click back, au không chịu bất cứ một comt nào về vấn đề này ...
Per:
Hắn đang cười, một nụ cười của quỷ pha lẫn một chút hạnh phúc. Hạnh phúc? Cái từ này nghe lạ quá, thật sự là rất lạ với một người như hắn, nhưng bây giờ hắn không còn biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của hắn bây giờ. Nó rạo rực một cách bất ngờ, bao lâu rồi hắn đã không cảm nhận được cái cảm xúc này? Vô cảm, hắn sống vô cảm đã bao nhiêu năm nay vậy mà bây giờ hắn đang rung động. Khoé miệng bỗng nhếch nhẹ lên ...
Cúi đầu xuống, một thiên thần đang nằm gọn trong lòng hắn, trớ trêu thay, một ác quỷ như hắn lại muốn níu giữ cái thiên thần này lại, muốn thiên thần là của riêng mình hắn. Trớ trêu biết mấy ...
-Yunho ... chuẩn bị đi, Kangin vừa mới báo cáo về, em mà không đi là sẽ có chuyện đấy - Heechul gọi hắn, là anh họ hắn, Heechul không muốn hắn gặp phải một vấn đề gì cả ... kể cả mặt tình cảm. Đã 3 ngày rồi, từ khi hắn bế cái con người kia về, hắn đã ở lì trong phòng 3 ngày để chăm sóc cho người đó. Đây không phải là em họ của Heechul, không phải hắn. Người đứng đầu và không bao giờ nhân nhượng vì bất cứ thứ gì. Không phải Jung Yunho mà anh biết. Có phải hắn đang thay đổi?
-Em ra đây - hắn nói bằng giọng trầm, đậm chất mùi thù hận. Hắn sống trong thù hận, chỉ có hai chữ đó mới giúp hắn sinh tồn, chỉ có hai chữ đó mới giúp hắn không phải hối tiếc hay nhận ra lỗi lầm của mình. Hai từ đó đi với hắn suốt cuộc đời như lớp mặt nạ cho hắn, che giấu cho hắn cái con người có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Hắn mệt mỏi nhưng hắn không gục ngã, hắn phải đứng vững đến khi hắn đạt được ước vọng cuối cùng, ước vọng của pama hắn trao lại. Hắn không phải là một con người thủ đoạn nhưng cuộc sống bắt hắn phải sống bằng cách này. Một là người chết hai là hắn chết, mọi việc đều đã được định sẵn, nhưng còn việc này ... việc hắn tìm được một thiên thần giữa cái chốn nhân gian dơ bẩn này có phải là điều mà Thượng Đế muốn. Ngài muốn hắn dừng lại, hay đây chỉ là cái chướng ngại vật do ngài tạo ra...
Đặt thiên thần xuống một cách nhẹ nhàng, đã 3 ngày rồi mà thiên thần vẫn nhắm mắt, chẳng lẽ thiên thần không muốn nhìn thấy một ác quỷ như hắn, một ác quỷ cũng do Thượng Đế tạo ra như thiên thần vậy. Đứng dậy, hắn phải giải quyết việc này, hắn sẽ trở về bên thiên thần và đợi chờ thiên thần của hắn mở mắt, hắn muốn người đầu tiên thiên thần nhìn thấy là hắn... Quay đầu lại trước khi đóng cánh cửa lại, hắn lại mỉm cười, một nụ cười thật nhất mà hắn đã đánh mất sau bao nhiêu năm.
Tại quán bar Mirotic ...
Bước xuống chiếc limous bóng láng, hắn lịch lãm, đẹp đẽ mà cũng chẳng kém phần nguy hiểm, chỉ là tuỳ vào nhận xét của từng người thôi. Những cô gái đi ngang qua hắn đều phơi bày ra bộ mặt đẹp nhất của mình, mong được một người như hắn để ý. Nực cười, mong muốn của mấy nhỏ đó sẽ ra sao nếu biết con người hắn đã vướng bẩn vì máu. Hắn yêu máu, không phải vì nó có màu đỏ hay hương vị của nó, hắn yêu máu khi hắn cảm nhận nó. Cảm nhận tất cả bằng trái tim đóng băng của hắn.Máu giúp hắn nhận ra mình là ai và sống vì cái gì, hắn tự hỏi nếu không cảm nhận được mùi vị đó thì bây giờ đó còn có phải là hắn không? Nhếch nhẹ khoé môi, hắn biết mình trông như thế nào trong mắt phụ nữ, một người đàn ông thành đạt và có tất cả, nhưng bọn họ đâu bao giờ nhìn thấy hắn thật sự, và cũng sẽ chẳng ai có thể thấy được ...
- Chúng ta đi chứ - Heechul lên tiếng. Anh luôn đi theo hắn trong mọi phi vụ và chưa bao giờ rời bước khỏi hắn, tuy là anh họ nhưng anh cũng được xem là người tình của hắn trong cái thế giới này, anh đẹp, một thiên thần với đôi cánh màu đen, là bông hoa đẹp nhất của thế giới ngầm, đến con gái còn phải ganh tị với sắc đẹp trời phú của anh.Nhưng có một người chưa bao giờ nhìn anh cả ... là hắn. Anh yêu hắn mặc dù biết mình không có quyền được ở bên cạnh hắn, nhưng anh vẫn yêu, yêu một cách mù quáng! Anh có thể làm tất cả, tất cả mọi việc vì hắn, kể cả cái chết. Nhưng thế thì đã sao? Hắn không yêu anh và hắn chưa bao giờ nhìn thấy anh, vì hắn không bao giờ quay đầu lại, anh biết vì sao hắn luôn chỉ bước mà không biết dừng, hắn sợ, hắn sợ khi hắn quay đầu lại sẽ thấy nó. Cuộc đời dính đầy tội lỗi và những giọt máu và nước mắt mà hắn đã cướp đi. Có thể hắn thích nhìn chúng hoà quyện với nhau, nhưng đó cũng là nỗi đau của hắn, hắn thích cảm nhận nhưng không dám nhìn lại, một con người khó hiểu và hắn cũng chả muốn ai hiểu mình. Anh hiểu hắn? Anh đã đi theo hắn bao nhiêu năm nay nên anh hiểu, nhưng đó chỉ là một phần , chỉ một phần nhỏ trong con người của hắn còn dường như tất cả hắn đều che dấu, che dấu bằng cái con người hắn tạo ra lúc này, cái con người mà anh đang đứng cạnh bên ...
- Ừm - hằn gằng nhẹ, lời nói của hắn chưa bao giờ có quá nhiều từ nhưng đủ để cho đối phương hiểu và tuân theo.
Bước vào quán bar cùng Heechul. Ánh đèn cứ nhấp nhô theo điệu nhạc, dòng người cứ chôn mình vào khoái cảm do chính mình tạo ra, hắn khinh bỉ tất cả, ai cũng đều có lí do khi bước vào đây. Nơi đây không chỉ để ăn uống vui chơi mà nơi đây còn là chỗ để giải toả, một cách xả stress quái dị...
"Rầm"
Đạp đổ cái bàn, tiếng nhạc vẫn không dứt, khoái lạc dường như quá nhiều để người ta có thể nhìn thấy xung quanh, để người ta có thể cảm nhận mọi thứ.
"Pằng"
Tiếng súng khô khốc vang lên, nó mang theo sự tức giận vào trong viên đạn, ai kêu đồ vật không thể cảm nhận? Nó sẽ biểu cảm theo tất cả những gì mà người dùng nó muốn thể hiện. Tiếng nhạc dứt hẳn, những con mắt đang chĩa về hắn, một số người thì hoảng sợ bỏ chạy, lũ hèn. Còn một số người thì đứng đó ... chờ đợi.
- Ầy, Jung Yunho nổi tiếng lại có mặt tại quán bar này thật sự rất vinh dự cho tôi T.O.P này quá - một người thanh niên bước ra từ sau quầy bar, với khuôn mặt nam tính chàng nở một nụ cười nhẹ. Diễm phúc? Có thể nói như vậy. Vì một người như Jung Yunho phải tự mình đích thân đến đây là một chuyện lạ nhưng sao chàng vẫn cảm thấy hãnh diện. Hãnh diện chứ sao không, được chính thiếu gia họ Jung hạ giá thì có phải người đó phải rất nguy hiểm không? Không cần gì nhiều chỉ cần muư mô một tí, nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả ....
- Im đi, tụi bay - Heechul gằng giọng nói, dứt lời, một đám người cùng với những con dao sáng loáng xuất hiện, người của hắn luôn vậy, không bao giờ xài súng trong những cuộc thanh trừng điều đó làm mất đi tính nguy hiểm trong trò chơi.Và người của hắn cũng chẳng phải vừa đều là những người do hắn tự chọn lọc và huấn luyện, nhưng ... hắn không bao giờ để những người bên cạnh hắn giống hắn,một Jung Yunho trên thế giới này là quá đủ rồi. Biết nghĩ cho người khác mà cứ như là đang tự nghĩ cho bản thân vậy ...
- Từ từ đã nào - thấy ánh sáng loé lên từ những con dao, đúng là Jung Yunho, hắn và cả những sát thủ của hắn đều cùng một giuộc, T.O.P biết là cũng chả sống được qua đêm nay, nhưng khi đã bước đi thì sao có thể quay đầu lại được? - người đâu - la lên một cách dõng dạc, xé tan cái không khí chết chóc.
Đám người áo đen bước ra, kéo theo một cái xác, một thân thể như rã rời nhưng vẫn sống , chỉ khi con người này con sống thì mới có thể tiếp tục được cuộc chơi ...
Thiên thần ... ý nghĩ loé lên đầu hắn ngay khi nhìn thấy bóng người đó. Một thiên thần đang ở đây, nhưng cậu không ở bên hắn mà lại trong tay một người khác, nhìn người đó đã làm gì cậu kìa... !!! Một tiếng trước hắn còn thấy cậu mặc bộ đồ màu trắng nhưng bây giờ ... nó không chỉ là màu trắng nữa... không còn.!!! Một màu đỏ chiếm lấy thân thể cậu, đau, nực cười, hắn đau khi thấy màu đỏ của máu bao vây lấy cậu, vậy mà hắn nghĩ hắn thích màu máu lắm, hắn nghĩ khi cậu mở mắt hắn sẽ nhuộm cái màu đó lên người cậu, một thiên thần ...
- Quen chứ? - T.O.P lên tiếng - một khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết, một thiên thần ở chốn nhân gian - vừa nói T.O.P vừa vuốt nhẹ khuôn mặt cậu - biết người này tên gì chứ? - nhìn Yunho, thấy hắn vẫn vậy, không một chút cảm xúc, cuộc chơi này thật là thú vị mà ...- cậu ta tên Kim Jaejoong, cái tên đẹp lắm đúng không, xứng đáng với một thiên thần - T.O.P cười, nụ cười mãn nguyện, đây có thể là điều mà hắn thấy tâm đắc nhất trong suốt cái cuộc đời này - gọi thiên thần dậy đi anh em .
Dứt câu, một xô nước được dội lên người cậu, cơn lạnh ôm lấy cậu, cái áo mỏng bết dính lại để lộ những đường cong hoàn hảo của cơ thể hoàn mĩ và có một người như đang bị cắt từng miếng thịt khi thấy cảnh tượng đó. Nực cười, hắn đau vì người khác? Hắn còn chả đau khổ cho cái số phận ngiệt ngã của mình. Vậy mà giờ đây hắn đang đau, đau vì một ai khác. Hắn điên rồi, thật sự hắn điên rồi!! Vẫn đứng đó, vẫn dáng vẻ đó, hắn không muốn biểu cảm cho người khác thấy, thấy hắn đang vì một ai đó. Đôi mắt một mí dừng lại khi thấy con người mỏng manh kia đang từ từ tỉnh dậy sau giấc ngủ lâu ngày. Đôi môi đỏ mọng như son hé mở một cách quyển rũ. Những giọt nước từ mái tóc bết bệt hoà với khuôn mặt trắng trẻo làm tăng độ dâm đãng đến đáng sợ. Đây dường như không phải là thiên thần của hắn nữa mà nó còn mang một đôi cánh màu đen, đôi cánh của sự quyễn rũ ...
"Xoẹt"
"Rầm"
Mọi việc diễn ra nhanh chóng khi tay hắn đã ra nhát dao đầu tiên, mọi người còn nán trong quán đều đã gục dưới tay hắn và người của hắn. Đến gần con người kia, hắn mỉm cười, thiên thần tỉnh rồi và hắn cũng chẳng thể nào chịu nổi khi nhìn thấy thân hình này. Bế thiên thần trên tay, cậu là của hắn và sẽ chẳng có gì cản trở điều đó.
- Em đi đâu - Heechul hỏi khi thấy Yunho bước đi. Anh thua rồi, thua ngay từ lúc đầu, anh chưa bao giờ thắng cả nhất là trong việc tình cảm. Yêu một người phải chăng là quá khó? Hay đó chỉ là cái cớ để người đời trốn tránh nó.
- Từ đây cho tới mai không được ai tới gần phòng em - dứt câu hắn đi mất hút, để lại một con người vẫn đứng đó. Hắn quên cả việc cảm nhận hương vị của máu sau những cuộc thanh trừng nữa, đây không phải hắn. Anh cười, nụ cười cay đắng pha một chút hạnh phúc. Cuối cùng anh vẫn thua ...
Mở to con mắt, cậu tỉnh rồi, và bây giờ cậu đang nằm trên giường, cậu không biết tại sao mình lại ở đây, cậu có rất nhiều câu hỏi và chả ai trả lời cho cậu cả, không một ai, chỉ một mình cậu với màu đen của bóng đêm.
"Cạch"
Mở cánh cửa, mỉm cười khi thấy cậu đang nhìn mình, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cậu đẹp thật, là người đẹp nhất mà hắn từng thấy, không một chút tì vết hay son phấn. Cậu luôn vậy? Một tạo hoá hoàn hảo của Thượng Đế. Đến gần cậu, cậu vẫn mở to mắt mà nhìn hắn, một con mắt đẹp, nó to và sáng nhưng không kém phần sắc sảo.
"Cậu là của tôi"
Dứt câu nói hắn liền cứơp lấy đôi môi cậu, không cho cậu trả lời vì hắn sợ, hắn sợ cậu sẽ phủ nhận điều đó.
Bất giác bị hắn nuốt trọn lấy đôi môi, cậu khó khăn dùng tay đẩy hắn ra, hắn quá nặng để cậu có thể làm vậy ... giữ lấy hai bàn tay không an phận, hắn tiến nụ hôn vào sâu hơn, dùng lưỡi của mình mạnh bạo tách khoang miệng cậu ra để có thể tiến vào. Hắn sục soạng khắp khoang miệng cậu, đôi môi này còn ngon hơn cả những giọt máu đỏ tươi nữa, hắn nghiện mất thôi. Thả lỏng theo hắn, nếu cậu còn chống cự chắc cậu chết mất, rụt rè cái lưỡi của mình, cậu không biết mình đã kích thích hắn như thế nào đâu ... Ngọt, nó ngọt quá!! Miệng của một người như hắn cũng ngọt vậy ư? Cậu nghiện mất cái cảm giác đôi môi hắn mất thôi, cậu thật sự nghiện mất thôi.
Rùng mình khi cảm nhận được một bàn tay đang lần mò nơi thân thể mình, cậu cố đẩy hắn ra khi một cánh ta được giải thoát nhưng điều đó là không thể khi một con gấu như hắn đang ... nằm đè lên người cậu. Nhắm mắt lại chờ đợi mọi việc, cậu có thể làm gì ngay lúc này? Không gì cả, cậu chỉ có thể để hắn dẫn dắt mình đi như một con cún mà thôi.
Luyến tiếc dứt làn môi kia ra, hắn mỉm cười khi thấy cậu đang cố hớp lấy từng miếng không khí qua bờ môi đỏ mọng kia. Hôn nhẹ lên làn môi đó hắn kéo những nụ hôn xuống cổ và tận thưởng làn da mềm mại mà tươi mát đó. Lạ quá, cái hương vị này còn ngon hơn cả máu, ngon hơn cả mọi thứ hắn đã từng nếm qua. Hắn cứ tưởng chỉ có máu mới giúp hắn cảm nhận được ... nhưng không, cậu xuất hiện và mang lại cho hắn cái khoái cảm này ...
- Ư... ư ... thôi đi ... ngừng lại đi ... - nói một cách khó nhọc, hắn đang làm cậu cảm nhận được khoái lạc, không được, hắn là con trai và cậu cũng vậy, nhất định không được ... nhưng suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ khi cậu cảm thấy một bàn tay luồn vào áo mình ... nó mang hơi ấm, một hơi ấm mà cậu chưa bao giờ cảm nhận, chắc cậu nghiện mất thôi ...
Xé toạc đồ cậu ra một cách dễ dàng, hắn tận hưởng thân thể cậu bằng chính con mắt mình, một thân hình tuyệt đẹp, cúi xuống và lôi cậu vào một nụ hôn sâu bàn tay hắn không yên phận mà chu du khắp thân người cậu làm cậu khẽ rùng mình nhưng khoái cảm lại cao trào hơn. Quàng tay ôm chặt hắn khi cảm thấy lạnh hơn, thân thể này thật ấm áp làm sao, hắn ấm áp quá !!! ...
- Hừ .. - rên nhẹ khi " thằng nhóc " của cậu nằm gọn trong bàn tay hắn, đúng là con quỉ của thế giới ngầm mà, hắn làm cho cậu phát điên khi di chuyển bàn tay một cách điêu luyện, hắn làm cậu điên lên mất thôi !! ...
Mỉm cười khi nhận được những tiếng rên và cảm nhận thấy " nó " của cậu đang cương lên một cách nhanh chóng, hắn chuyển dần nụ hôn xuống dưới ... nuốt trọn ...
Cảm thấy nóng ẩm bao quanh " nó ", cậu ngẩng đầu dậy thì thấy hắn đang nuốt trọn lấy " nó " . Dùng tay đẩy mạnh hắn ra nhưng cũng vô ích, càng đẩy hắn càng dùng tay kéo hông cậu về phía hắn ... nhưng ... cậu sắp ra rồi ... không được nhất định không được ...
- Hừ !!! - nuốt trọn mọi thứ, hắn không bỏ lỡ một chiến binh nào của cậu, nó nóng ẩm và ngọt đấy chứ [ em thì không thấy vậy ] ... mỉm cười nhìn cậu, lúc này đang trừng mắt lên nhìn hắn.Áp xuống môi cậu để hoàn trả lại, hắn thấy vui khi mặt cậu nhăn lại vì chính sản phẩm của mình ...
- Đồ khốn - cậu hằng giọng sau khi hớp được một miếng khí ...
Hắn không nói mà tiếp tục hôn cậu, bàn tay luồn xuống xoa bóp cặp mông tròn trịa ...
- A ... - cảm nhận được cái gì đó ở trong mình, cậu la lên, nó đau rát ...
Nuốt trọn những tiếng la hét của cậu, hắn không cần biết cậu đau hay không, hắn muốn cậu ngay bây giờ khi cảm thấy " cậu nhóc " của mình đang cương lên nhanh chóng [ giờ mới thấy động tĩnh ==" ]. Đút tiếp ngón thứ hai, cái lỗ của cậu chật ních, chật như chưa bao giờ được chật vậy, động đậy hai ngón tay để nới rộng cái chốn chật hẹp đó ra, đút tiếp ngón thứ ba, miệng vẫn đang hôn cậu nhưng hình như hắn cảm thấy được cái gì nóng ẩm ngay khuôn mặt ... cậu khóc rồi, thiên thần của hắn khóc rồi nhưng hắn không thể nào dừng lại được. Nhanh chóng nới lỏng ra và ấn cái của mình vào trong cậu, hắn ôm lấy khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau, hắn hôn lên trán cậu miệng thì thầm " thả lỏng, thả lỏng nào "
Thả lỏng theo lời hắn, cậu thấy khó chịu nơi cửa dưới quá, nói chung là đau lắm, thả lỏng thả lỏng nào ... cơn đau đi qua, mặc dù nó vẫn còn ... một tí thôi nhưng khoái cảm khi hắn ở trong cậu lại dâng lên, gật đầu như kêu hắn tiếp tục, cứ để yên vầy chắc cậu chết mất ...
Mỉm cười đẩy nhịp đầu tiên ...
Chiếc giường run lên theo điệu nhạc của ái tình ...
- Hừ - giải phóng toàn bộ ở trong cậu, hắn mệt mỏi gục xuống trong khi " nó " của hắn vẫn đang ở trong cậu ...
"Phập"
Tiếng tim ngừng đập, hơi thở đứt quãng ...
Một người ra đi trong khoái lạc ...
Một người lặng yên nhìn những giọt máu ...miệng mỉm cười, cuối cùng ông trùm họ Jung cũng chết, mà lại chết dưới tay một Kim Jaejoong như cậu ... chết dưới tay một kẻ như cậu có đáng không? Cậu giết người ta mà cậu hỏi có đang không? Nực cười, nhìn bàn tay mình, nước mắt bỗng nhiên rơi một cách vô thức ...
Cậu đang khóc ... khóc vì một người cậu hận suốt ngần ấy năm ... cậu khóc vì khi đã trả được thù cho cha mẹ ... nực cười ... cậu đang khóc, trái tim cậu đang đau.Cậu biết chứ, cậu biết cậu yêu hắn chứ, yêu người mình hận có phải là điều Thượng Đế muốn trêu đùa cậu? ...
Nhắm mắt mỉm cười , tay lần mò tìm kiếm một thứ gì đó ...
Tiếng súng khô khốc vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch ...
Hai con người khác nhau nhưng hoà quyện thành một dòng màu ...
Máu ... nó hữu hình mà như vô hình ...
Dường như không ai có thể cảm nhận được nó ...
Chỉ vì người ta thấy nó kinh tởm và gớm guốc ...
Nhưng có ai cảm nhận được sâu trong nó...
Một chút gì đó gọi là ... hương vị
End
Extra :
Kim JaeJoong cho dù là thể xác hay linh hồn đều thuộc về Jung YunHo và mãi mãi như vậy ... cho dù hắn có làm tổn thương cậu đến bao nhiêu đi chăng nữa ...
Diary Of Kim JaeJoong
Ngày... tháng ... năm ...
Lần đầu tiên viết nhật kí, biết tại sao không? Vì ta được nhìn thấy một người, một người thật hoàn hảo, nhưng hình như hắn có chút thần bí và một đôi cánh màu đen luôn đi bên mình, nhưng vẫn thích ngắm hắn lắm, vì hắn đẹp, đẹp như một bức tượng vậy, chỉ nhìn thôi mà đã quyết định mua quyển sách này về để mà nói về hắn rồi. Ôi, con tim này đang đập nhanh lắm đây này, nhưng mà ... mình với hắn đều là ... nam. Có khi nào mình được bên hắn không nhỉ, nghĩ lại thấy thật nực cười, một người như hắn sao có thể nhìn thấy một người như mình được. Nhưng thôi, cứ viết về hắn vậy... lần sau gặp hắn nữa sẽ viết nữa. Mến lắm ...
Ngày ... tháng ... năm...
Bất ngờ gặp được hắn, trên phố, hắn đi với ai ấy, ta không biết nữa, nhưng khuôn mặt đó hình như ám ảnh ta rồi, chắc phải đi thám thính ôi, bức tượng của ta ... à mà hình như ta nhìn thấy hắn cười nữa, nhìn mà, ôi, diễn tả sao bây giờ, ta thật sự rất muốn nhìn nụ cười của hắn, mặc dù nó hơi buồn ... có lẽ vậy. Nhưng hắn cười,đó là điều quan trọng. Có lẽ không ai để ý ngoài ta đâu, vì hắn chỉ nhếch nhẹ mà, tuy có thể buồn nhưng không phải khinh bỉ. Mà, hình như hắn không nhìn thấy ta, cảm thấy hơi ... một chút hụt hẫng. Có lẽ vậy, thôi, ta đi đây, umma gọi kìa, ta là ta yêu umma của ta nhất ấy.
Ngày... tháng...năm...
Hôm nay đi học về, thấy hắn,thấy hắn đi vào một quán bar,cũng mò vào mặc dù biết mình chưa đủ tuổi, nhưng may sao bọn đó ngốc thật khi ta chỉ cởi có cái áo khoác ngoài là vào trong được. Lần đầu vào bar, nó như thế nào ấy, ồn ào quá, nó không giống trong phim, cuồng nhiệt hơn và có cái gì đó hơn hẳn cả những gì mà phim chiếu. Và đây như một thế giới khác vậy, cái thế giới để người ta có thể chôn vùi một thứ gì đó ... một cái gì đó để người ta có thể quên đi. Nhưng ... hắn vào đây làm gì. Ta lần mò và đi theo hắn, nhưng biết gì không? Hắn đang ve vuốt một ả đàn bà, ta thật sự, chắc ta nên đi thôi. Nhưng... bàn chân ta không đứng lên nổi, hắn vẫn vô cảm như có cái gì đó ... hắn quay lại, ta chạy đi. Ta không muốn hắn thấy ta, thấy ta rồi sau này đi trên phố ta và hắn bất chợt gặp nhau thì như thế nào. Nhưng rồi ... trên đường về ta vẫn khóc, khóc vì cái cảnh hồi nãy ta chứng kiến, chắc ta bị khùng mới chui vào đó và rồi bước về trong nước mắt, có một chút gì đó nóng giận một chút gì đó hụt hẫng. Cái cảm xúc này, gọi là gì? ...
Ngày ... tháng ... năm ...
Hôm nay đi học về cùng Changmin và gặp hắn, hắn vẫn vậy, vẫn phong thái cũ nhưng dường như có chút gì đó mệt mỏi trong hắn, không biết hắn có sao không nữa nhưng mong là không, nhìn hắn gầy hơn đợt trước hay tại hắn mặc đồ rộng hơn.Ầy, mà cái chính là Changmin nhìn thấy đôi mắt ta nhìn hắn, Changmin nói ta đang yêu, chắc nó đùa, ta sợ yêu lắm, tại trên đời mấy ai có mối tình hoàn hảo nhỉ? Nên ta không muốn yêu và nhìn thấy cũng khá nhiều cuộc tình tan vỡ rồi nhưng ... chủ yếu là phim. Thôi, ngủ thôi, mệt lắm, và có một điều. Ta không yêu, và cũng chả muốn nếm trải nó đâu.
Ngày ... tháng ... năm ...
Hôm nay ta không được vui, biết vì ai rồi chứ, vì cái quyển này chỉ để viết về hắn thôi, ta biết tên hắn rồi Jung Yunho, một cái tên đẹp đúng không? Ta biết cái cảm giác của ta với hắn rồi, ta yêu rồi, nhưng ... hình như là quá trễ để nói điều này... Chiều nay ta thấy hắn đi với Park Yoochun, người đẹp nhất khối ta đấy, cậu ấy đẹp lắm, hơn cả con gái nữa kìa,ta thì chắc không bằng Yoochun rồi, ta xấu xí thế này cơ mà. Nước mắt ta lại rơi rồi, liệu có đáng không? Sao mày cứ chảy hoài thế hả nước mắt kia, mày không được chảy ra nghe chưa, chỉ là mày đem lòng thương người ta thôi mà,quên đi là được là được mà ...
Có một người không bao giờ yêu ...
Có một người chưa bao giờ biết ...
Yêu là đau khổ thật sự ? ...
Hay chỉ là cái cớ để người ta lấy ra để mà trốn tránh nó? ...
Đi tìm nó khi chính bản thân mình chưa bao giờ đánh mất nó ...
Nỗi đau có bao giờ đi chung với tình yêu? ...
Nó hiện hũư cùng tình yêu ...
Nó giúp cho tình yêu vững chắc ...
Nhưng ...
Có người lại từ bỏ ...
Vì nó quá xa để với tới ...
Hay chỉ là cái cớ để người ta tránh xa nó ...
Càng quên là càng nhớ ...
Hay cũng chỉ là một lí do để người ta không phải vứt bỏ đi cái kỉ niệm đó ...
Chỉ cần đứng lên ...
Một lần là chính mình ...
Và bước đi một cách vững chãi ...
Để tình yêu phải ghen tị và tìm đến ... đã có ai làm được?
Ngày ... tháng ... năm ...
Mất rồi, ta mất hết rồi, mất hết tất cả, cái hạnh phúc nhỏ nhoi cũng đã mất rồi, hắn, người ta yêu, đã cứơp đi, cướp đi tất cả... tất cả thuộc về ta, hắn lấy đi không thương tiếc. Vậy mà ... ta đã yêu hắn đấy. Đau quá, rát quá, ta có xứng khi sống trên cõi đời này không? Pama à, Jae nhớ pama, pama có nghe Jae nói không? Jae yêu hắn, người đã đưa pama ra khỏi Jae, Jae yêu hắn nhiều lắm pama à, Jae phải làm sao, Jae mệt mỏi lắm rồi, pama à, quay về và an ủi Jae được không? Jae cần pama.
Jung Yunho, hắn sẽ phải trả những thứ thuộc về ta,hắn phải trả, nhất định phải trả, nhưng ... ta yêu hắn, có thể nào, ta có thể nào bước đi cùng hắn, cùng hắn được không? Pama à, con bất hiếu khi đã yêu hắn nhưng bóng hình hắn trong con quá lớn,pama muốn gặp hắn không? Con sẽ dẫn hắn đi gặp pama và có cả con nữa. Cả nhà ta sẽ hạnh phúc bên nhau .. mãi mãi và mãi mãi nha pama
Quyển nhật kí đóng lại, một cái gì đó gọi là ... hồi ức
End Extra